Bị Cả Nhà Xem Thành Bảo Mẫu, Quay Người Ta Liền Gả Cho Nhà Giàu - 124

Cập nhật lúc: 2025-03-30 07:02:15
Lượt xem: 25

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5VKnCdLkz0

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cô trừng mắt.

Hắn vội chữa lời: "Không ngốc lắm."

Cô càng trợn mắt lớn hơn.

Hắn đành sửa thêm nữa: "Không ngốc, đáng yêu."

Lúc , Vương Ngọc Thanh mới hài lòng chu môi, nhưng ngay đó, ánh mắt cô sắc bén hơn, chằm chằm , giọng điệu trở nên nghiêm túc: "Kỷ Học Ninh, ngờ như !"

Kỷ Học Ninh nhíu mày, hiểu: "Sao cơ?"

Cô hít một , chất vấn: "Anh trong lòng mà vẫn đến cầu hôn ? Còn sẽ sống với ? Anh như là tệ lắm ? Không chỉ tôn trọng , mà còn tôn trọng cô !"

Kỷ Học Ninh theo kịp suy nghĩ của cô, chỉ ngơ ngác .

Vương Ngọc Thanh tưởng kinh ngạc vì vạch trần, càng tức hơn, tiếp tục giáo huấn: "Đàn ông chung thủy! Anh ? Anh thì vẻ hiền lành thật thà, ai ngờ chỉ là vỏ bọc! Thực chất là loại đa tình, trăng hoa, vô trách nhiệm!"

Kỷ Học Ninh càng nhíu mày chặt hơn: " trăng hoa ở chỗ nào?"

Vương Ngọc Thanh nghiến răng: "Anh còn giả vờ ?"

Cô dứt khoát hét lên: "Trần Hương Tuyết!"

Kỷ Học Ninh sững sờ.

Hắn nhướng mày, chậm rãi lặp cái tên đó, vẻ mặt đầy nghi hoặc: "Ừm? Cô là ai?"

Vương Ngọc Thanh quan sát kỹ biểu cảm của Kỷ Học Ninh, trông vẻ thật sự gì, nhưng cũng thể là đang giả vờ. Cô nâng giọng:

" nhắc cho nhé, chính là phụ nữ chở bằng xe đạp đến trạm y tế của quân đội!"

Kỷ Học Ninh nhíu mày suy nghĩ, một lúc mới nhớ :

"Ồ... cô tên là Trần Hương Tuyết ?"

Hắn nhớ lời của Lưu Hỏa hôm đó, liền thêm:

"Hình như đúng là cái tên . Ai với em ? Lưu Hỏa?"

Vương Ngọc Thanh chằm chằm mắt , nghiêm túc hỏi:

"Anh đang giả vờ đúng ? Anh bội bạc?"

Trong đầu cô đột nhiên nảy một suy nghĩ kỳ quái, thậm chí phần tự luyến. Cô chắp tay lưng, hất cằm :

"Có lúc xuất ngũ về nhà, vì di nguyện của ông nội Kỷ nên mới miễn cưỡng cầu hôn ? khi kết hôn, phát hiện chỉ thông minh, tháo vát, xinh , đáng yêu, mà còn dũng khí, mưu lược, dịu dàng quyến rũ. thể lên phòng khách, xuống phòng bếp, còn thể kiếm tiền, hiểu rộng rãi. Quan trọng nhất là hòa nhã dễ gần, dễ dàng hòa hợp với gia đình . Toàn đều là những ưu điểm thể bỏ qua!"

Cô nhíu mày, đầy nghi ngờ:

"Cho nên... cân nhắc lợi hại, lòng đổi , bội bạc?"

Kỷ Học Ninh: "..."

Hắn cô gái mặt năng lưu loát, dùng thành ngữ như nước chảy, giống với Vương Ngọc Thanh đây—một cô gái cả nhà chèn ép, chất phác, chịu thương chịu khó, phần tự ti và yếu đuối.

Tại một thể đổi chóng mặt như ?

Vương Ngọc Thanh chằm chằm:

"Sao im lặng ? Không giải thích đúng ? Lười giải thích đúng ? Dù giải thích cũng là che đậy, mà che đậy cũng là giải thích!"

Kỷ Học Ninh cảm thấy đầu bắt đầu ong ong. Hắn vội lên tiếng:

" , em tin ?"

"Không tin!"

"Anh đang giả vờ!"

Vương Ngọc Thanh chút do dự bác bỏ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/bi-ca-nha-xem-thanh-bao-mau-quay-nguoi-ta-lien-ga-cho-nha-giau/124.html.]

Kỷ Học Ninh bất đắc dĩ thở dài, kiên nhẫn giải thích:

"Hình như một nữ đồng chí tên là Trần Hương Tuyết thật. từng chở cô đến trạm y tế, nhưng chỉ thôi. ấn tượng gì đặc biệt, cũng tiếp xúc với cô . Còn chuyện em nào là cân nhắc lợi hại, lòng đổi , mà..."

Hắn định " buồn quá" nhưng cảm thấy nên nuốt .

"Anh chỉ đang cứng miệng thôi!"

Vương Ngọc Thanh kiên quyết moi sự thật.

Kỷ Học Ninh cảm thấy hết cách, bất lực hỏi:

"Vậy em thế nào?"

Vương Ngọc Thanh khoanh tay, hừ một tiếng:

"Tại chọn đại đội trưởng dân quân? Trong lòng tự hiểu rõ!"

Ánh mắt Kỷ Học Ninh tối , vẻ mặt chút áy náy:

" đúng là chọn, Lưu Hỏa là chọn. Chủ nhiệm và các cán bộ phù hợp hơn."

Vương Ngọc Thanh nhếch mép lạnh:

"Thế thì ? Vậy tại phù hợp? Anh thật ."

Kỷ Học Ninh bình tĩnh đáp:

" cũng rõ, lúc đó chọn, còn ứng cử dân quân cơ sở nhưng cũng loại. Sau đó, chủ nhiệm bảo sẽ sắp xếp đến lò gạch, thế là trực tiếp rời ."

Nghe đến hai chữ "lò gạch", Vương Ngọc Thanh bỗng thấy xót xa cho . điều khiến cô bất ngờ hơn chính là—

"Anh lý do thật ? Anh cũng hỏi?"

Kỷ Học Ninh lắc đầu:

" hỏi gì? Kết quả công bố , hỏi cũng vô ích."

Vương Ngọc Thanh trầm mặc vài giây, quan sát gương mặt chân chất của . Cô thầm nghĩ—Chẳng lẽ từng thấy bức thư đó? Thật sự quen Trần Hương Tuyết?

nếu thế thì lá thư đó từ ?

Sau một hồi cân nhắc, cô kể chuyện, bao gồm cả việc đến đại đội bộ tìm bí thư và chuyện về bức thư .

"Anh ?"

Kỷ Học Ninh nghiêm túc đáp:

" khẳng định bất cứ chuyện gì vi phạm kỷ luật. quen nữ đồng chí Trần Hương Tuyết, đúng là từng chở cô đến trạm y tế, nhưng chỉ thôi. thậm chí còn nhớ cô tên gì."

Sắc mặt Vương Ngọc Thanh trở nên nghiêm trọng:

"Thế còn bức thư ? Anh giải thích thế nào về nội dung trong đó?"

Kỷ Học Ninh thẳng mắt cô, giọng điềm tĩnh:

Mộng Vân Thường

"Đều là chuyện từng xảy . từng thư từ qua với cô , càng thể nảy sinh tình cảm."

Vương Ngọc Thanh vẫn chịu buông tha, tiếp tục truy hỏi:

"Vậy cô ? Có trắng ? Có cao ? Có gầy ? Có khí chất ? Có tao nhã ?"

Kỷ Học Ninh chút do dự trả lời:

"Không . Không nhớ. Không ấn tượng."

Vương Ngọc Thanh nheo mắt hồi lâu, cố tìm sơ hở, nhưng cuối cùng chẳng thấy gì bất thường.

Cô thu hồi ánh mắt, giọng điệu kỳ lạ:

"Nếu ... thì bức thư ?"

Loading...