Trên khuôn mặt gầy guộc của Kỷ Trân Châu dần hiện lên ý , chị liên tục gật đầu: "Tốt, , thật !"
Chị vẫn ngoài cửa chịu , Vương Ngọc Thanh đành kéo chị nhà. Vừa tới nơi, thấy bà nội Kỷ đang ghế, đôi tay già nua chậm rãi đan một chiếc rổ tre, Kỷ Trân Châu kìm mà òa : "Bà ơi!"
Bà nội Kỷ thoáng giật , vẻ mặt ngạc nhiên đau lòng, bà run rẩy đưa tay về phía , giọng nghẹn ngào: "Trân Châu ? Con về ? Mau đây cho bà ôm một cái..."
Kỷ Trân Châu lập tức quỳ xuống bên cạnh, nhào lòng bà, nức nở.
Bà nội Kỷ cũng nước mắt lưng tròng, môi run rẩy, hồi lâu vẫn thốt nên lời.
Hai bà cháu cứ thế ôm một lúc lâu. Sau đó, như thể một sự ăn ý ngầm, họ nhắc đến cuộc sống của Kỷ Trân Châu ở nhà chồng mà chỉ cùng hồi tưởng những chuyện cũ, những ngày tháng vui vẻ khi còn ở nhà đẻ.
Trong lúc kể chuyện, bà nội Kỷ cũng quên nhắc đến những việc mà Vương Ngọc Thanh cho gia đình kể từ khi gả đây.
Nghe xong, Kỷ Trân Châu nắm c.h.ặ.t t.a.y Vương Ngọc Thanh, áy náy : "Ngọc Thanh , chị xin ! Trước đây chị bậy, tưởng em là hung dữ, ngang ngược, nên chị còn lo lắng bà nội, mấy đứa nhỏ và lão tứ sẽ sống thế nào... Không ngờ, em bụng và năng lực đến !"
Chị nghiêm túc cam kết: "Sau , chị nhất định sẽ khác bậy nữa. Em dâu như thế , nếu ai dám em, chị sẽ lập tức lý luận với họ!"
Vương Ngọc Thanh để bụng, chỉ mỉm lắc đầu.
Bữa tối hôm , cô giữ Kỷ Trân Châu ở ăn cơm. Cô một nồi lớn ốc nấu cay, còn Kỷ Học Ninh thì hầm thịt lợn rừng với miến. Cả nhà quây quần bên bàn ăn, khí ấm cúng vui vẻ.
Trước khi Kỷ Trân Châu rời , Vương Ngọc Thanh cố nhét cho chị một túi ốc lớn mang về.
Thực , Kỷ Học Ninh còn chuẩn thêm năm cân thịt lợn rừng và một xấp vải mới mua cho Vương Ngọc Thanh, định nhờ Kỷ Trân Châu may cho cô một bộ quần áo mới.
Vương Ngọc Thanh vốn quên mất chuyện quần áo, ngờ đàn ông chu đáo đến .
Kỷ Trân Châu cầm đồ trong tay, cảm thấy vui mừng nhẹ nhõm. Nhìn thấy cuộc sống của gia đình thế , chị cũng yên tâm phần nào. nghĩ đến bản , chị chỉ thể bất lực chấp nhận phận.
Chị thở dài, hy vọng với chỗ thịt và ốc , khi về nhà sẽ bố chồng chửi mắng, cũng chồng đánh đập.
Vài ngày , chị về thăm nhà, nhưng còn đầy thương tích, sợ nhà phát hiện nên mới chần chừ mãi đến hôm nay.
Sau khi Kỷ Trân Châu , bà nội Kỷ mới lặng lẽ với Vương Ngọc Thanh về chuyện cũ của chị.
Năm đó, khi xã tổ chức cho các đội xem phim, Kỷ Trân Châu gặp Giả Dân đường, từ đó hai qua yêu .
Lúc đầu, cả bà nội Kỷ và Kỷ Học Ninh đều phản đối cuộc hôn nhân .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/bi-ca-nha-xem-thanh-bao-mau-quay-nguoi-ta-lien-ga-cho-nha-giau/130.html.]
Bà nội Kỷ ít lời đồn về nhà họ Giả, rằng bố Giả Dân là những kẻ khắc nghiệt, cay nghiệt, lành gì.
Còn Kỷ Học Ninh thì Giả Dân là kẻ lười biếng, tham lam, còn gia trưởng.
dù bà nội và em trai khuyên thế nào, Kỷ Trân Châu vẫn kiên quyết gả .
Nhà họ Giả thấy con gái nhà mê đắm con trai đến , liền càng thêm xem thường nhà họ Kỷ. Cũng vì thế, họ mặc sức ép giá, cắt giảm sính lễ đủ đường.
Kỷ Trân Châu vẫn vui vẻ chấp nhận, chỉ một lòng lấy Giả Dân.
Sau khi gả bốn năm, hai năm đầu chị còn về thăm nhà dịp Tết, nhưng hai năm gần đây thì về nữa.
Bà nội Kỷ chỉ thể đồn rằng vì chị sinh con, nhà chồng chán ghét, coi chị như gà mái đẻ trứng, đối xử với chị vô cùng tệ bạc.
Có lẽ, lý do Kỷ Trân Châu dám bước cửa nhà lúc chiều, cũng là vì hối hận khi lời khuyên của gia đình.
Bà nội Kỷ thở dài, móc khăn tay lau nước mắt, giọng nghẹn : "Trân Châu của bà thật đáng thương… Sau sống thế nào đây? Lúc đầu dặn mà chịu ..."
Vương Ngọc Thanh cạnh an ủi bà hồi lâu, cuối cùng bà cũng nguôi ngoai phần nào.
Chợt bà nội Kỷ nhớ một chuyện quan trọng, bèn sang hỏi Kỷ Học Ninh: "Lão tứ, con đội trưởng dân quân nữa? Chuyện hợp lý chút nào!"
Mộng Vân Thường
Vương Ngọc Thanh len lén liếc Kỷ Học Ninh, trong lòng chút tò mò, xem sẽ che giấu chuyện thế nào.
Kỷ Học Ninh cũng đồng thời liếc cô.
Bị bắt gặp, Vương Ngọc Thanh lập tức cúi đầu, giả vờ chăm chú cắt đuôi ốc đồng, như thể từng chuyện gì xảy .
Đôi mắt đen láy của Kỷ Học Ninh vẫn giữ nguyên vẻ bình tĩnh. Hắn chút căng thẳng nào, mà thẳng thắn kể rõ chuyện với bà nội Kỷ. Trong quá trình đó, bà nội hết há miệng siết chặt tay, ba đứa trẻ cạnh cũng tròn mắt ngạc nhiên.
Sau khi xong, giải thích thêm lời nào mà tiếp tục cầm thước đo chiều dài tấm ván gỗ.
bà nội Kỷ tức giận đến mức run lên. Bà gì, chỉ đột nhiên giơ cây gậy trong tay lên, quật mạnh xuống lưng Kỷ Học Ninh.
"RẦM!"
Vương Ngọc Thanh giật , vội vàng lao tới giữ chặt cây gậy:
"Bà! Bà đánh gì? Chuyện rõ ràng là do tên họ Lưu giở trò, của !"
Bà nội Kỷ vẫn tức giận, nhưng nghĩ kỹ thì thấy cô cũng lý. Bà vẫn luôn tin tưởng cháu trai , nên cuối cùng cũng bình tĩnh hơn đôi chút.