Bị Cả Nhà Xem Thành Bảo Mẫu, Quay Người Ta Liền Gả Cho Nhà Giàu - 139
Cập nhật lúc: 2025-03-30 16:21:49
Lượt xem: 36
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lão bí thư lấy bức thư trong ngăn kéo , chậm rãi đưa cho Vương Thạc xem.
Lưu Hỏa cắn răng, ánh mắt lộ vẻ bối rối nhưng vẫn cố chấp: "Đó là Kỷ Học Ninh nhờ hộ! trong sạch! Trước đây nhiều khuyên rằng là vi phạm kỷ luật, nhưng , còn ép giúp! Hóa là để đổ tội cho !"
Gã chỉ tay bức thư tay Vương Thạc, giọng đầy uất ức: "Chỉ đạo viên, xem , từng câu từng chữ trong đều là về Kỷ Học Ninh! oan!"
Vương Thạc lật qua lật bức thư, sắc mặt dần mất kiên nhẫn: "Anh đừng vòng vo nữa. Vậy lén lút nộp bức thư lên để tố cáo, đúng ?"
Lưu Hỏa há miệng, nhưng lời nào.
Vương Thạc nhếch mép lạnh: "Chưa bàn đến chuyện bức thư đúng sai, chỉ riêng chuyện thôi đủ để thấy là kẻ thiếu đạo đức ."
Mặt Lưu Hỏa tái nhợt, nhưng vẫn cố chống chế: "Chuyện của Kỷ Học Ninh đắn! Là một công dân , trách nhiệm và nghĩa vụ báo cáo lên cấp !"
Vương Thạc hừ lạnh: "Công dân ? Nếu thật sự ngay thẳng, lúc còn trong quân đội bức thư tình chẳng hổ ? Nếu thấy sai trái, khi đó trực tiếp tố cáo?"
Lưu Hỏa cứng họng, thể trả lời.
Lão bí thư thở dài, chậm rãi : " tin nhân phẩm của Tiểu Kỷ. Cậu thể chuyện . Hơn nữa, lúc còn trong quân đội, còn tổ chức cử học hai năm trung học phổ thông cán bộ. Điều đó chứng tỏ coi trọng, chắc chắn trải qua quá trình thẩm tra nghiêm ngặt."
Vương Ngọc Thanh chút bất ngờ. Cô ngờ Kỷ Học Ninh từng học thêm hai năm phổ thông, còn quân đội coi trọng như .
Dù chứng cứ trực tiếp, nhưng đáp án của chuyện gần như rõ ràng.
Lưu Hỏa vẫn chịu nhận tội, gã cắn răng khăng khăng: " chỉ thư hộ Kỷ Học Ninh, chuyện gì khác!"
Hà Quang Lượng một bên lên tiếng: "Chuyện đúng là khó phân định. Sáng nay Kỷ Học Ninh còn đến tìm , chính miệng thèm chức đại đội trưởng dân quân, cũng đào lò. Cậu còn suýt tức ngất ! Đã thì cứ để Lưu Hỏa chức đại đội trưởng dân quân ."
Nói xong, ông cố ý chuyển chủ đề: "Chỉ đạo viên, đường xa, chắc cũng mệt ? Nghỉ ngơi , cơm sắp dọn . Chỗ ở cũng thu xếp xong, điều ở tạm nhà xã viên một thời gian. Khi nào phòng dân quân cạnh đại đội bộ xây xong thì chuyển sang, chắc cũng mất nhiều ngày ."
Vương Ngọc Thanh chuyện dễ dàng chứng minh sự trong sạch của Kỷ Học Ninh. may mắn là Vương Thạc ở đây, dù trông dữ tợn nhưng chính trực.
Cô nghiêm túc : "Đồng chí chỉ đạo viên, chuyện lớn thì lớn, nhưng nhỏ cũng nhỏ. Chúng cần chức đội trưởng dân quân, chỉ chứng minh sự trong sạch."
Vương Thạc gật đầu đồng tình: " . Không ai mang tiếng cả. Để về công xã với lão già, nhờ ông chuyển lời đến bí thư công xã. Biết bí thư công xã sẽ cử xuống điều tra."
Anh nhíu mày nghĩ ngợi thêm: " cũng khá phiền phức đấy. Nhanh nhất cũng mất vài tháng."
Vương Ngọc Thanh mỉm : "Không , chúng thể đợi. Chỉ cần thể chứng minh sự trong sạch của , tránh để kẻ cố tình đồn thổi linh tinh là ."
Lưu Hỏa thì toát mồ hôi lạnh, trong lòng lo lắng quân đội giải tán .
Trên đường về, tâm trạng Vương Ngọc Thanh .
khi qua khu nghỉ trưa của xã viên, cô nhận thấy ánh mắt ai nấy đều đổ dồn về phía . Một vài nhịn , giọng điệu chua ngoa hỏi: "Tiểu Vương, bán ốc kiếm bộn tiền hả?"
Người thường của cải nên phô trương, nhưng Vương Ngọc Thanh cố tình ngược . Cô lớn tiếng : "Cũng nhiều lắm , chỉ hai mươi mấy đồng thôi. Không bằng các chị kiếm công điểm!"
Mọi : "…"
Vương Ngọc Thanh ghé qua nhà Trần Nga, đưa cho bà cúc áo mua giúp. Nhân tiện, cô mời bà tối nay đến nhà ăn cơm, dù gì nhà họ Kỷ cũng còn nợ bà một bữa mai mối.
Kỷ Tiểu Minh níu tay áo , giọng nho nhỏ: "Mẹ ơi, con lấy hai viên kẹo mỡ heo cho Nhị Cẩu ăn ?"
Vương Ngọc Thanh mỉm gật đầu.
Thằng bé hớn hở chạy , nhưng vì hai viên, nó vơ luôn bốn viên nhét túi áo, đó dắt Nhị Cẩu – thằng bé lùn tịt – chạy ngoài. Hai đứa khúc khích.
Kỷ Đại Minh xách đồ về nhà .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/bi-ca-nha-xem-thanh-bao-mau-quay-nguoi-ta-lien-ga-cho-nha-giau/139.html.]
Trần Nga tranh thủ kéo Vương Ngọc Thanh , giọng đầy bất bình: "Cô chuyện Lưu Hỏa ? Cái tên đó mà cũng đội trưởng dân quân ? Chắc chắn nhét ít lễ lạt cho chủ nhiệm!"
Nói , bà hạ giọng: " còn sáng nay Kỷ Lão Tứ chạy đến đại đội bộ, thẳng với chủ nhiệm là lò gạch nữa. Cũng đúng thôi, lò gạch là nơi cha mất, chủ nhiệm chính là giúp con gái trả thù Kỷ Lão Tứ, thật là nhẫn tâm. Bắt việc ở nơi cha mất, còn là ?"
Vương Ngọc Thanh định gì đó, nhưng Trần Nga kéo cô xuống, tiếp tục huyên thuyên:
"Còn chuyện nữa! Vợ bác sĩ Dương Nhị khắp nơi kể, rằng hôm Kỷ Lão Tứ đến nhà đòi thuốc hạ sốt, suýt nữa đập tung cửa nhà cô . Làm ông bác sĩ sợ quá, vội vàng đưa thuốc ngay lập tức!"
Vương Ngọc Thanh chợt nhớ hôm sốt cao, khoé môi khỏi cong lên.
Trần Nga tặc lưỡi, trêu: "Chậc chậc, đúng là một đàn ông . Kỷ Lão Tứ là ít khi nổi nóng, đây chắc là đầu tiên nổi giận lớn như . Chứng tỏ trong lòng cô ! Sau hai chắc chắn sẽ sống !"
Nói một hồi, Trần Nga lái sang chuyện con trẻ. Bà than thở: "Nhị Cẩu bằng tuổi Tiểu Minh mà chẳng bằng một góc nó! Không cao bằng, khỏe bằng, cũng hiểu chuyện bằng. Cũng tại nó – Phùng Xuân Hạ nuông chiều quá mức, dạy dỗ cũng chẳng , kiểu gì cũng hư mất thôi!"
Vương Ngọc Thanh chợt nhớ đến Vương Thạc, liền lên tiếng: "Thím Trần, hôm nay đường về, cháu nhờ xe chỉ đạo viên xã. Không hiểu , cứ hỏi thăm về thím, còn hỏi cả tên thím nữa..."
Mộng Vân Thường
Trần Nga ngớ : "Hỏi gì? Chẳng lẽ họ hàng gì với ? Cậu tên gì?"
"Vương Thạc."
Trần Nga cau mày suy nghĩ lắc đầu: "Không quen, cũng chẳng họ hàng nào tên thế."
Bà tò mò hỏi: "Thế hỏi gì?"
Vương Ngọc Thanh đột nhiên phì .
Trần Nga thấy , càng nóng ruột: "Đừng nữa, mau!"
Vương Ngọc Thanh ghé sát tai bà, thì thầm: "Anh hỏi thím kết hôn , bạn trai ..."
Trần Nga giật đỏ mặt, vội lấy tay che mặt, nhưng để lộ hai con mắt tròn xoe: "Hỏi cái gì... lớn tuổi , tất nhiên là kết hôn! Chỉ là chồng mất sớm, là góa phụ..."
Vương Ngọc Thanh bất giác liên tưởng đến cảnh Vương Thạc và Trần Nga cạnh , trong lòng rùng một cái. nếu thích tình chị em thật thì cũng đáng ngưỡng mộ, chỉ điều thời đại mà yêu đương chênh lệch tuổi tác quá nhiều sẽ ít dị nghị.
lúc , Kỷ Tiểu Minh cùng Nhị Cẩu kéo theo Vương Thạc đến.
Thằng bé chỉ tay về phía Trần Nga, hớn hở : "Chú Vương, chú tìm là bà Trần đấy!"
Rồi sang gọi lớn: "Bà Trần! Có chú Vương tìm bà !"
Nhị Cẩu cũng hùa theo, hì hì: "Bà ơi, chú tìm bà!"
Vương Thạc ban đầu còn bán tín bán nghi lời Vương Ngọc Thanh. Vừa đội bộ sắp xếp ở tạm nhà một xã viên vài ngày, đường gặp Kỷ Tiểu Minh và Nhị Cẩu nên tiện thể hỏi thăm.
Ai ngờ, khi thấy Trần Nga đó—một phụ nữ cao, mặc áo chẽn, quần xám ống , đầu quấn khăn, khuôn mặt xanh xao, đặc biệt là hai chiếc răng cửa to tướng— c.h.ế.t lặng.
Vương Ngọc Thanh thản nhiên chỉ Trần Nga: "Thím, chính là đấy."
Trần Nga giật , lập tức đỏ mặt, vội đưa tay che mặt nhưng vẫn hé mắt qua kẽ ngón tay: "Sao tìm đến tận nhà thế ? Mấy trai trẻ bây giờ đúng là hổ..."
Vương Ngọc Thanh dậy, giọng rõ ràng: "Đồng chí Vương Thạc, đây chính là đồng chí Trần Nga mà hỏi thăm."
Nhị Cẩu hồn nhiên ngẩng đầu hỏi: "Chú ơi, chú tìm bà cháu chuyện gì thế?"
Vương Thạc hồn, da đầu căng vì hổ. Anh đan hai tay , gượng gạo: "À... Thật ngại quá, nhận nhầm ! Không tìm!"
Nói , vội vã vẫy tay gọi Vương Ngọc Thanh chỗ khác: "Cô qua đây..."
Vương Ngọc Thanh liếc Trần Nga, thong thả bước đến: "Ý gì? Nhầm thế nào?"