Vương Ngọc Lan hất cằm, giọng điệu giả vờ bụng:
"Không sống nổi nữa ? Hay là ở nữa? Con cốt khí, hồi đó mày rời khỏi nhà thế nào quên ? nếu về, tao thể giúp vài câu. Anh rể mày cũng rộng rãi, sẽ tìm cho mày một công việc tử tế, chứ đừng bán hàng rong mất mặt nữa."
Nói xong, cô xoa xoa bụng . Dù cũng sắp sinh , hầu hạ vẫn hơn.
Vương Ngọc Thanh khẽ , giọng đầy khinh bỉ:
"Chị đúng là giỏi tính toán. Vừa giả vờ bụng, bảo mẫu miễn phí cho chị, thế mà còn bày đặt vẻ cứu giúp?"
Vương Ngọc Lan vạch trần, sắc mặt trắng bệch nhưng vẫn cố giữ vẻ kiêu ngạo:
"Vương Ngọc Thanh, mày cái gì ? Tao lòng giúp mày một tay, mày cắn ngược tao? Không học hành đến nơi đến chốn thì tư tưởng cũng mãi hẹp hòi."
Vương Ngọc Thanh nhướng mày, nhạt:
"Chị để cái đầu vai để trông cao hơn ? Hay là mắt mọc trán? Không thì suốt ngày tỏ cao cao tại thượng thế?"
Sắc mặt Vương Ngọc Lan lập tức sa sầm, hai tay siết chặt, nhưng ngay đó, cô lạnh, giọng như một mũi d.a.o chọc thẳng tim đối diện:
"Không phẩm chất, giáo dưỡng, tu dưỡng! Mày ngang ngược, tùy tiện, loại như mày học cũng chẳng gì! Thế nên ba mới thèm cho mày học hành tử tế, ghét mày nhất, cả nhà sai bảo mày như con ở! Cả đời mày cũng chỉ phận đó thôi! Còn tao, tao là trí thức, tao chấp loại như mày!"
Những lời đó chẳng thể tổn thương Vương Ngọc Thanh, cô điềm tĩnh đáp :
"Đừng tưởng hai chữ 'phẩm chất' là thành trí thức. Chị chẳng qua chỉ là một kẻ nửa vời, hiểu hạn nhưng thích thể hiện sự ưu việt. Chứ thực tế thì cuộc sống thảm hại dám ! Cuộc đời do nắm giữ, còn chị thì ? Chị dựa nhà chồng mà sống. Nói xem, nếu sinh con gái, chị nghĩ nhà chồng sẽ đối xử với chị thế nào?"
Vừa , Vương Ngọc Thanh cố ý chằm chằm bụng Vương Ngọc Lan, chậc lưỡi:
" thế nào cũng thấy đây là một bé gái. Mà con gái cũng lắm chứ! Lớn lên giống hệt chị, ngẩng cao đầu trời, lỗ mũi hướng lên trời, mắt liếc trời, cả chẳng coi ai gì, tưởng là trời! Đến khi cúi đầu xuống thì thấy ở trời !"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/bi-ca-nha-xem-thanh-bao-mau-quay-nguoi-ta-lien-ga-cho-nha-giau/152.html.]
Vương Ngọc Lan tức đến mức mặt căng cứng, tay run lên từng đợt. cô vẫn gằn, buồn giữ hình tượng trí thức nữa, chửi thẳng:
Mộng Vân Thường
"Mày là đồ súc sinh bằng chó! Đồ đàn bà đanh đá, đồ đĩ thối! Tao mà là mày thì sớm cút về cái ổ chó quê mùa !"
Vương Ngọc Thanh chẳng những tức giận, mà còn chậc chậc đầy thích thú:
"Ồ, trí thức tức , tức đến mức chửi thề luôn !"
Cô cố tình thở dài một :
"Không chị tự nhận học thức ? Vậy thì sẽ dùng cách của học để mắng chị. Mau dùng kiến thức đầy bụng của chị mà phản bác !"
Vương Ngọc Lan há miệng, nhưng gì.
Vương Ngọc Thanh bật , chậm rãi :
"Kỹ năng mắng chửi của đạt đến cảnh giới thượng thừa, sớm lĩnh ngộ đạo lý mắng . Còn chị? Chỉ dừng ở trình độ thấp nhất. Muốn lên cảnh giới , nhiều sách hơn, xem chị vẫn ít quá. Mắng cũng là một loại học vấn đấy!"
Vương Ngọc Lan: "..."
Kỷ Học Ninh: "..."
Vương Ngọc Thanh nhún vai, nhẹ giọng bổ sung:
"À, đeo mặt nạ lâu quá sẽ dính mặt. Đến lúc lột xuống, mặt cũng sẽ thối rữa đấy."
Câu như một nhát d.a.o đ.â.m thẳng lòng Vương Ngọc Lan.
Cô bỗng nhiên hoảng sợ. Cô từng để lộ chút sơ hở nào về tình hình ở nhà chồng, mà Vương Ngọc Thanh cứ như thấu chuyện...