Vương Ngọc Lan lạnh một tiếng, ánh mắt đầy vẻ khinh thường:
" mà, nó đủ tuổi giấy chứng nhận kết hôn, mang cũng chẳng chuyển hộ khẩu. Mục đích của nó chẳng là giữ lấy hộ khẩu thành thị để mỗi tháng lĩnh 27 cân lương thực của nhà nước ?"
Nói đến đây, cô còn cố ý buông lời chế giễu:
"Các cũng đấy, nó từng , bao năm qua đều ăn ở nhà. Khẩu phần lương thực của nó cũng chỉ 27 cân, đáng gì !"
Cô đưa mắt những xung quanh, giọng đầy ám chỉ:
"Nó tay đánh bố , đủ thấy cũng chẳng qua với bố đẻ. Mọi bình xét xem, bố sinh nó, cần nó báo đáp khi lấy chồng, chỉ cần nó sống tử tế thôi. Vậy mà bây giờ nó cố chấp giữ lấy 27 cân lương thực mỗi tháng, sợ để cho bố ?"
Nói , Vương Ngọc Lan sang Vương Ngọc Thanh, giọng điệu chua ngoa:
"Vương Ngọc Thanh, đó với cô , nếu bố sinh , cô cũng chẳng hộ khẩu thành thị ! Không hộ khẩu thành thị, cô cũng chẳng nhà nước cung cấp lương thực!"
"Cô cầm hộ khẩu , nhưng chẳng cũng chỉ vì giữ danh nghĩa cư dân thành phố để nhận lương thực thôi ? Cô vẻ quá ích kỷ, m.á.u lạnh vô tình quá !"
" là bố với cô, nhưng cô cũng ngoan ngoãn gì cho cam?"
Vương Cường bên cạnh , lập tức lên tiếng ủng hộ Vương Ngọc Lan. Không vì lý do gì khác, chỉ bởi vì cô là trí thức, còn Vương Ngọc Thanh thì .
"Vương Ngọc Thanh, mặc dù đây là chuyện nhà của cô, tiện xen , nhưng quả thực thấy cô quá đáng. Đứa con gái nào lấy chồng mà còn khư khư giữ lấy 27 cân lương thực mỗi tháng như chứ? Chuyện vẻ ích kỷ !"
Bà Thái và chị Lưu đưa mắt .
Bà Thái là đầu tiên lên tiếng:
" cũng thấy phép. Bố cô nuôi cô lớn, dù họ quá đáng một chút, nhưng giữ hộ khẩu để lĩnh thêm mấy năm lương thực cũng ? Coi như là cô hiếu kính với họ !"
Lời chỉ chỉ trích Vương Ngọc Thanh, mà còn ngầm châm chọc vợ chồng Lâm Tuyết Mai và Vương Kiến Đông.
Chị Lưu cũng gật đầu đồng tình:
" , con gái lấy chồng cũng từng nhắc đến chuyện lương thực bao giờ."
bà Hoàng nghĩ như , bà phản bác ngay:
"Tình hình của cô thể so sánh với Ngọc Thanh ? Con gái cô lấy chồng đúng tuổi, cần hộ khẩu để giấy chứng nhận kết hôn. Hơn nữa, nó lấy chồng trong thành phố, vẫn hưởng chế độ lương thực nhà nước cung cấp."
"Nhà Ngọc Thanh thì khác! Cô ăn lương thực nữa, cũng chẳng cần gì từ nhà . Hai vợ chồng lấy khẩu phần lương thực của con gái để bồi bổ cho con trai! Chưa kể họ đối xử với cô tàn nhẫn đến mức nào! Cô mang hộ khẩu là chuyện hợp lý!"
Vương Ngọc Thanh , trong lòng thoáng chút ấm áp. là đối xử với xứng đáng, cuối cùng cũng nhận sự giúp đỡ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/bi-ca-nha-xem-thanh-bao-mau-quay-nguoi-ta-lien-ga-cho-nha-giau/160.html.]
Vương Ngọc Lan còn định tiếp, nhưng Vương Ngọc Thanh thẳng thừng cắt ngang:
"Đợi !"
Vương Ngọc Lan cứng họng: "..."
Vương Ngọc Thanh sang bà Hoàng, giọng chân thành:
"Bà Hoàng, bà là nhiệt tình, điều. Ai mà hòa hợp với bà, ân oán với bà, thì chắc chắn là vấn đề của ."
Bà Hoàng liền vui vẻ, vỗ đùi :
" thế! là công bằng, thẳng thắn! Có một mới là vấn đề!"
Vừa , bà còn cố ý liếc sang phía Lâm Tuyết Mai.
Lâm Tuyết Mai tức đến đỏ mặt, định nhảy dựng lên mắng mỏ, nhưng sợ Vương Ngọc Thanh vung tay đánh tiếp.
Vương Ngọc Thanh tiếp tục với bà Hoàng:
"Bà Hoàng, thể nhờ bà một việc ?"
Bà Hoàng hứng thú:
"Việc gì?"
Dù thì bà cũng chẳng bao giờ việc gì lợi cho .
Vương Ngọc Thanh mỉm :
"Nhờ bà chạy đến ủy ban khu phố một chuyến, gọi chủ nhiệm đến giúp . Chuyện chắc cần bà mặt, dù thì chuyện nhà cũng ầm ĩ lắm ."
Bà Hoàng lập tức vui vẻ vỗ tay:
"Được! Ủy ban khu phố cũng gần đây thôi, vài phút là đến nơi! Cô chờ nhé!"
Nói xong, bà đắc ý chạy vội ngoài.
Vương Kiến Đông và Lâm Tuyết Mai lúc mới thật sự hoảng loạn. Ban đầu, họ còn trách Vương Ngọc Lan vì để ngoài nhà, mất mặt hai vợ chồng họ. thấy mấy đều về phía , họ cũng yên tâm phần nào.
Kết quả, Vương Ngọc Thanh dám mời chủ nhiệm ủy ban khu phố đến?!
Mộng Vân Thường
Sắc mặt Vương Ngọc Lan lập tức đổi, còn giữ bình tĩnh nữa. Cô nghiến răng:
"Cô gọi chủ nhiệm ủy ban khu phố đến gì? Cho dù mời đến, cô cũng lý ! Cô đây là đang cướp đoạt! Bố quyền giữ hộ khẩu của cô , cần đưa cho cô!"