Chị Lưu bên cạnh một lúc, nhịn mà thở dài, ánh mắt đầy thương cảm Vương Ngọc Thanh:
"Nếu là , cũng sẽ bỏ . Ở trong một gia đình như thế đúng là tra tấn, nghĩ đến thôi cũng thấy sợ hãi. Không ngờ cha ruột đối xử với con cái như , đúng là tạo nghiệp mà!"
Một đàn ông khác gần đó cũng lắc đầu than thở:
"Danh tiếng quan trọng gì khi mạng sống còn chẳng đảm bảo? Ở trong một gia đình như thế thì ai cũng sẽ bỏ thôi, sống mà khổ sở như thì thà rời còn hơn."
Chủ nhiệm ủy ban khu phố lúc cũng kìm cơn tức giận, nghiêm khắc Vương Kiến Đông và Lâm Tuyết Mai:
"Máu mủ ruột thịt, huyết thống mới tình , cha thương yêu con cái thì con cái mới hiếu thuận với cha . Anh em trong nhà cũng yêu thương, kính trọng lẫn , mà từng thấy một gia đình nào vô lương tâm như nhà họ Vương các ! Nghe hết những gì xảy , lòng vẫn còn thấy bức xúc đây. Đứa con thứ hai của các thực sự quá đáng thương! Các đối xử với con ruột của còn bằng heo chó!"
Vương Ngọc Thanh về phía chủ nhiệm ủy ban khu phố, giọng đầy chua chát:
"Chủ nhiệm, ngài còn nhớ ? Hồi nhỏ, vì họ cho học, chính ngài đích đến nhà nhiều , cuối cùng họ mới miễn cưỡng đồng ý để học."
Chủ nhiệm khẽ gật đầu, khuôn mặt trầm tư nhớ :
" , nhớ rõ. Khi đó, đến nhà cô nhiều , họ rằng gia đình nghèo, đủ điều kiện cho cô học. Hơn nữa, chính cô cũng là học nữa."
Vương Ngọc Thanh lạnh, ánh mắt ẩn chứa nỗi xót xa:
" học! họ dọa nạt, ép với ngài rằng đến trường. Thực khao khát học hành. Sau , vì sợ ngoài bàn tán, họ mới miễn cưỡng cho học hai năm, nhưng cũng chẳng chịu để tiếp tục."
Chủ nhiệm ủy ban khu phố tròn mắt kinh ngạc:
"Vậy là năm đó họ cho cô học ? còn nhớ khi cô nghỉ học, cùng cô giáo đến nhà một nữa. Khi đó, cô rằng học, còn thề thốt rằng dù đánh c.h.ế.t cũng . Chúng thì nghĩ, nếu là do bản cô , ép buộc cũng chẳng ích gì."
Vương Ngọc Thanh cúi đầu, giọng đầy ấm ức:
"Họ đánh , ép như !"
Câu khiến chủ nhiệm ủy ban khu phố tức giận đến mức kiềm chế , ông lớn tiếng quát:
"Sao những bậc cha như các ? Khi đó, các đều là công nhân viên chức, điều kiện kinh tế hề tệ, mà vẫn chịu nuôi con học đàng hoàng! Hành vi của các quá mức bỉ ổi! sống hơn nửa đời , nhưng từng thấy ai đối xử với con như thế !"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/bi-ca-nha-xem-thanh-bao-mau-quay-nguoi-ta-lien-ga-cho-nha-giau/166.html.]
Những xung quanh cũng bắt đầu xôn xao, ai nấy đều lắc đầu bày tỏ sự phẫn nộ.
Lời tố cáo của Vương Ngọc Thanh như một tiếng sét đánh lòng tất cả . Có những cảm thấy tức giận sự độc ác của gia đình , thấy may mắn vì vẫn còn một gia đình tử tế. Một thanh niên trẻ tuổi, dường như tìm thấy sự đồng cảm, thậm chí bật , nức nở :
"Mẹ cũng từng đối xử với như , nhưng dù cũng tệ đến mức như cha cô ..."
Chính những là những chỉ trích Lâm Tuyết Mai và Vương Kiến Đông mạnh mẽ nhất, thậm chí còn tức giận đến mức suýt lao đánh họ.
Vương Kiến Đông sắc mặt tái mét, đôi môi run rẩy, còn Lâm Tuyết Mai thì cúi gằm mặt, dám thẳng ánh mắt phẫn nộ của . Lúc , họ chẳng còn lời nào để biện hộ nữa. Dù trong lòng căm hận Vương Ngọc Thanh đến tận xương tủy, nhưng điều họ lo sợ hơn chính là ảnh hưởng đến công việc và danh tiếng.
Bây giờ, thể diện của họ mất sạch.
Vương Ngọc Thanh cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều. Dù đây là những chuyện mà nguyên chủ từng trải qua, nhưng cô tiếp nhận ký ức của cô , sống trong thể . Nếu nguyên chủ đòi công bằng, cô sẽ nuốt trôi cục tức .
lúc , Vương Kiến Đông bỗng tức giận gầm lên, giọng điệu đầy cay độc:
"Cô nhiều như , chẳng cũng chỉ vì lấy sổ hộ khẩu, hộ khẩu thành phố, lĩnh lương thực hàng tháng ? Đừng tưởng chúng , cô cũng chẳng loại gì!"
Vương Ngọc Lan cũng lập tức tiếp lời, sang những xung quanh mà :
"Dù bố đối xử với cô khắt khe, nhưng cũng tệ đến mức như cô . Dù nữa, họ cũng công sinh thành. Thế mà cô đến tuổi kết hôn chạy theo một gã nhà quê, bây giờ đột nhiên về, mở miệng là đòi sổ hộ khẩu..."
Cô xuống tay Vương Ngọc Thanh, hất cằm chế giễu:
"Mọi xem, cô lấy sổ hộ khẩu đấy! Cô chỉ hộ khẩu thành phố, lĩnh lương thực hàng tháng thôi! Nói thẳng là sống ở nông thôn khổ quá, chẳng cơm ăn, nên giờ mới về đòi quyền lợi!"
Lời dứt, bà Hoàng liền lớn tiếng phản bác:
Mộng Vân Thường
"Cô là kế toán mà nhỏ nhen đến mức ? Người trâu ngựa cho nhà các bao nhiêu năm, bây giờ lấy sổ hộ khẩu của thì gì sai? Các mới là những kẻ chẳng gì! Nếu là , cũng chẳng để cho các một đồng nào!"
Vương Ngọc Lan bà Hoàng chặn họng, sắc mặt xanh mét, nhưng vẫn cố gắng lên tiếng biện minh:
"Lời cô chắc là sự thật. Nếu các tin hết thì cũng chẳng thể gì. mà, bố quyền đưa sổ hộ khẩu cho cô ! Vì một chút lương thực mà loạn như , chẳng lẽ cô đến mức nào?"
Vương Ngọc Thanh bỗng bật ha hả, đó, cô ngẩng cao đầu, ánh mắt sắc bén, giọng vang lên đầy mạnh mẽ:
"Ai lấy sổ hộ khẩu chỉ vì hộ khẩu thành phố vì chút lương thực đó?"