Ngay lúc Vương Thạc đang hùng hổ xông tới đánh tiếp, Hà Quang Lượng vội vàng bước tới chắn mặt , quát lớn:
"Vương Thạc, đừng loạn nữa!"
Vương Thạc giận dữ, giọng gầm như sấm:
" loạn cái gì? Tên rùa con mở miệng là bịa đặt, trắng thành đen, đánh cho nó nhớ đời thì còn để nó trèo lên đầu khác ?"
Hà Quang Lượng nghiêm mặt chất vấn:
"Đồng chí Lưu Hỏa như , đúng ?"
Câu hỏi dứt, Vương Thạc sững một giây, trừng mắt, gân xanh nổi lên từng đường trán, giọng rít qua kẽ răng:
"Chủ nhiệm, ý ông là gì? rõ ràng thế mà ông còn hiểu ? Ông định tin lời vu khống trắng trợn của thằng khốn ? Hắn mà bản lĩnh g.i.ế.c lợn rừng? Lúc thấy thì đang như con nít, còn sợ đến mức tè cả quần!"
Anh tức đến độ mắng luôn kiêng nể:
"Hay là hai mặc chung một cái quần? Ông tin đến mức đó cơ ?"
Hà Quang Lượng nhíu mày, giận dữ quát lên:
"Vương Thạc! Dù gì cũng là lớp hậu bối, ăn với bậc trưởng bối chừng mực, đúng là lớn nhỏ!"
Vương Thạc hừ lạnh một tiếng, chút khách khí:
"Tôn trọng ông? Ông cũng chỉ mới hơn năm mươi tuổi, giống như ông già lú lẫn thế? Còn bằng mấy lão nhân thật sự!"
Lão bí thư bên cạnh hút thuốc hề hề, vẻ mặt khoái chí như đang xem kịch .
Mọi xung quanh đều mơ hồ, hiểu rốt cuộc là ai đúng ai sai, nhưng rõ ràng phần lớn đều ngả về phía Vương Thạc, tin lời hơn.
Lưu Hỏa ôm nửa bên mặt sưng vù, lên tiếng:
"Vương Thạc, vạch trần thì cũng đừng giận cá c.h.é.m thớt mà mắng cả chủ nhiệm chứ? Việc cũng đến nỗi mất mặt, chẳng ai mà sợ."
Rồi gã còn giở giọng rộng lượng:
"Nếu nhất quyết khăng khăng con lợn rừng là do giết, thì cứ lấy , cần. sẽ núi, tìm một con khác cũng !"
Lời dứt, Vương Thạc như lửa đổ thêm dầu, chỉ gã quát:
"Miệng mày đúng là giảo hoạt thật đấy! Rõ ràng tao b.ắ.n c.h.ế.t con lợn rừng, tao còn liều mạng cứu mày khỏi móng vuốt nó, mày ơn thì thôi còn cắn ngược một phát, đúng là thứ ăn cháo đá bát!"
Anh càng càng tức, lửa giận bốc lên đầu, lao đến đánh cho gã cú nhớ đời.
Thấy tình hình , Hà Quang Lượng nghiêm mặt lệnh cho mấy dân quân giữ chặt , mặt lạnh như băng:
"Vương Thạc, quá đáng ! Không coi và Lão bí thư gì nữa đúng ?"
Lão bí thư vội xua tay, :
"Đừng kéo , thấy coi trọng lắm."
Vương Thạc vẫn vùng vẫy, gào lên giận dữ:
"Thằng khốn đó bậy, ông cũng tin? Hay là ông cũng chẳng khác gì ? Để , đánh cho rụng hết răng chó!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/bi-ca-nha-xem-thanh-bao-mau-quay-nguoi-ta-lien-ga-cho-nha-giau/192.html.]
Hà Quang Lượng tức đến mức mặt mày tái mét.
Mộng Vân Thường
Lão bí thư lúc mới lên tiếng, giọng ôn hòa:
"Theo thì tin đồng chí Vương Thạc. Cậu loại ba xạo, từ tới giờ tính cách ngay thẳng."
Quần chúng xung quanh bắt đầu xôn xao bàn tán.
Vương Ngọc Thanh mà thở dài. Thời đại đúng là bất tiện, camera, điện thoại di động ghi hình ảnh, gặp kẻ hổ như Lưu Hỏa thì dù lý cũng khó mà phân rõ trắng đen.
Ngay lúc cô định tiến lên giúp đỡ, Kỷ Học Ninh bước , giọng lạnh lùng vang lên:
" cũng tin đồng chí Vương Thạc."
Mọi lập tức nhường lối cho bước tới.
Vương Thạc mà xúc động đến đỏ mắt, trong lòng nghĩ thầm: Người em nhất định kết giao! Kết nghĩa cũng uổng!
Anh vội vàng to:
"! Kỷ Học Ninh thể chứng cho !"
Lưu Hỏa vẫn chịu thua, khẩy:
"Hắn chứng cái gì? Chẳng lẽ tận mắt thấy trộm lợn rừng của , bỏ chạy? Hay tận mắt thấy lợn rừng rượt, trèo lên cây?"
Vương Thạc ngẩn , đúng là lúc Kỷ Học Ninh ở đó thật...
Trong lòng thở dài, tình nhận, nhưng , miệng lưỡi của đấu tên rùa con ...
Kỷ Học Ninh nhiều, tới mặt Vương Thạc và Lưu Hỏa, ánh mắt bình thản nhưng sắc bén, thẳng mặt Lưu Hỏa:
"Cậu chỉ dùng một viên đạn để b.ắ.n c.h.ế.t con lợn rừng , viên đạn còn vẫn còn trong s.ú.n.g chứ?"
Chu Sơn ở bên thấy , liền bước nhanh tới, cầm khẩu s.ú.n.g của Lưu Hỏa kiểm tra. Vài giây , ngẩng đầu lớn:
"Trong s.ú.n.g trống , còn viên nào."
Anh Lưu Hỏa, hỏi tiếp:
"Đội trưởng Lưu, chỉ dùng một viên đạn, viên còn ?"
Lão bí thư phụ họa thêm một câu, giọng nửa nửa thật:
"Tên Lưu Hỏa từ bé dối."
Sắc mặt Lưu Hỏa thoáng chốc tái xanh, gã ngập ngừng, lắp bắp:
"Ờ... Lúc xuống núi hình như thấy một con lợn rừng khác, b.ắ.n thử một phát... trúng... nên đạn mất ."
Kỷ Học Ninh vẫn buông tha, truy tiếp:
"Vậy lúc đó cách con lợn rừng bao xa?"
Lưu Hỏa hỏi đến nghẹn họng, nhưng cố giữ bình tĩnh, hừ một tiếng, đáp mạnh miệng:
"Cũng... cũng chỉ chừng bảy, tám chục mét thôi."