Cô , thời gian rảnh rỗi nhiều. Cá trong sông thì đầy ắp, bắt thì phí. tranh thủ ngày phiên chợ lớn để gom hàng, sáng sớm hôm mang đến chợ huyện bán.
Cán bộ, công nhân thời nay thu nhập định, gia đình khá giả, gia vị đầy đủ, chắc chắn sẽ chịu mua. dù , cá cũng món hàng gì quý hiếm, bán vẫn còn là một vấn đề.
Cô bước ngoài, thấy bà nội Kỷ vẫn đang cửa đan rổ. Dù đôi mắt còn rõ, nhiều nhất chỉ thấy chút bóng mờ, nhưng đôi tay bà vẫn nhanh nhẹn, chỉ thỉnh thoảng cần Kỷ Mai Mai giúp một chút.
Cô khỏi khen ngợi: "Bà nội, bà giỏi quá! Khó thế mà bà thấy vẫn đan , còn nữa."
Bà nội Kỷ hiền từ: "Ông nội con còn giỏi hơn. Năm đó, cả đội ai đan giỏi bằng ông . Nhiều nhờ ông giúp, bà cũng học theo ông, đan mấy chục năm . Giờ dù thấy, nhưng vẫn nhớ tay mà đan ."
Nói xong, bà khẽ đưa tay lên lau nước mắt bên mắt trái.
Lúc , Vương Ngọc Thanh mới để ý mắt trái của bà nội luôn chảy nước mắt. Ban đầu cô nghĩ bà buồn nên , nhưng giờ mới nhận , dù vui buồn thì mắt bà vẫn cứ .
Bà nội bảo: "Cháo ngô còn nóng trong bếp đấy, con mau ăn ."
Vương Ngọc Thanh nhớ lúc nãy Kỷ Học Ninh bảo bà nội uống cháo . chắc chắn bà nỡ ăn, khi đến trưa cũng gì bỏ bụng.
Cô gì, chỉ nắm tay Kỷ Mai Mai: "Bà nội, con đói. Con ngoài dạo một chút."
Mộng Vân Thường
Bà nội gọi với theo: "Sao đói ? Nghe lời bà, uống hết cháo !"
Vương Ngọc Thanh kéo Kỷ Mai Mai rời , để bà kịp ngăn .
Bà nội hiểu ý định của Vương Ngọc Thanh, trong lòng vui mừng. Đứa cháu dâu chỉ giỏi giang mà còn tấm lòng lương thiện, bà thực lòng mong hai đứa thể sống hạnh phúc bên .
Hôm nay, Vương Ngọc Thanh bắt cá. Trong nhà cá vẫn còn đủ ăn, hơn nữa, bắt thêm cũng dầu để chiên xào, mà bây giờ đến phiên chợ, cô vội bán. Cô định đến thứ Bảy mới bắt cá, để đến Chủ nhật cá tươi mang chợ bán.
Thay vì bắt cá, cô dạo quanh mấy con mương, xem xét địa hình, tìm hiểu xem nơi nào nhiều cá, nhiều thủy sản.
Toàn bộ đội Kim Ngưu sáu đội sản xuất, một con sông lớn chảy dọc từ đầu làng đến cuối làng. Ngoài còn một ao nước, một hồ chứa nước, nhưng những nơi đều do đội sản xuất quản lý, thể tự ý bắt cá. Chỉ còn những con mương, hố nước nhỏ kênh rạch, những nơi cá ít, nhưng nhiều thứ khác.
Khi quan sát kỹ, Vương Ngọc Thanh phát hiện trong mương chỉ lươn mà còn nhiều ốc đồng, con nào con nấy béo tròn, vỏ sạch bóng. Cô mừng rỡ, tự trách bản nghĩ đến sớm hơn.
Ốc đồng là thực phẩm giàu dinh dưỡng, ít chất béo, nhiều đạm, thậm chí còn giá trị thuốc. Chỉ cần cách chế biến, thể nhiều món ngon. Ốc xào cay, ốc xào tỏi, đơn giản là luộc chấm mắm gừng, món nào cũng thơm nức mũi. ngặt nỗi, ốc sống trong bùn, chứa nhiều ký sinh trùng, cộng thêm dụng cụ nấu nướng thời đại còn hạn chế, gia vị cũng đầy đủ, chế biến sẽ phiền phức.
Tuy nhiên, nếu một nồi ốc thật thơm ngon, mang chợ bán, chắc chắn sẽ thu hút ít .
Đang mải suy tính, bỗng nhiên Kỷ Mai Mai – con gái nhỏ nhà họ Kỷ, bên cạnh nuốt nước bọt đánh ực một cái, ánh mắt tò mò chằm chằm xuống mương. Cô bé kéo tay áo Vương Ngọc Thanh, mắt tròn xoe hỏi:
"Mẹ ơi, cái gì ? Mẹ đói hả?"
Vương Ngọc Thanh phì , xoa đầu cô bé :
"Mai Mai, con chạy về nhà lấy cho cái chậu và cái thùng nhé!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/bi-ca-nha-xem-thanh-bao-mau-quay-nguoi-ta-lien-ga-cho-nha-giau/47.html.]
Kỷ Mai Mai vui vẻ vẫy tay: "Dạ! Mẹ bắt cá hả?"
Vương Ngọc Thanh lắc đầu : "Không, hôm nay bắt cá, mà bắt ốc đồng!"
Nghe đến đây, Kỷ Mai Mai lập tức nhăn mặt, bĩu môi: "Ốc xí lắm, ăn ngon !"
dù , cô bé vẫn nhanh chóng chạy về nhà lấy thùng giúp .
Bà nội thấy chuyện thì chút ngạc nhiên, bà lắc đầu bảo:
"Ốc đồng ăn ngon, phiền phức, dễ đau bụng nữa. Thứ đó đáng ăn con!"
Vương Ngọc Thanh trấn an: "Bà yên tâm, con cách chế biến, chắc chắn sẽ ngon!"
Trên đường mương, cô ngang qua nhà Đường Uyển. Mẹ chồng Đường Uyển đang cửa khâu đế giày, thấy cô liền híp mắt, lẩm bẩm:
"Cô dâu mới nhà Kỷ lão tứ bắt cá ? Ngày nào cũng chịu việc nghiêm túc."
Vương Ngọc Thanh để ý đến lời bà , tiếp tục thẳng mương.
Cô cùng Kỷ Mai Mai hì hụi mò ốc, chẳng mấy chốc đầy nửa thùng. Vương Ngọc Thanh hài lòng nhưng vẫn tìm thêm, cô sang hỏi con bé:
"Mai Mai, con quanh đây còn mương hồ nào ?"
Kỷ Mai Mai hăng hái nắm tay , dẫn qua mấy đoạn mương nhỏ. Hai con tiếp tục mò, chẳng mấy chốc thêm nửa thùng nữa.
Dọc đường, họ gặp một xã viên đang đồng. Ban đầu, đều tò mò bàn tán, nhưng khi thấy rõ là Vương Ngọc Thanh thì ai nấy đều im lặng. Một nhiệt tình lên tiếng chào hỏi, tò mò hỏi:
"Cô Vương, cô mò ốc gì ? Thứ đó ăn ?"
Vương Ngọc Thanh mỉm đáp:
"Ăn chứ ạ! Ốc đồng giàu đạm, ít chất béo, chế biến đúng cách thì ngon!"
Nghe , vợ Triệu Tứ là Tiền Quyên liền hừ lạnh, giọng mỉa mai:
"Ăn cái nỗi gì! Mấy cô thành phố chẳng gì cả, thấy gì cũng tưởng ăn . Không sợ ăn c.h.ế.t ?"
Bà xong, dường như nhớ đến điều gì đó, định kể chuyện gì đó nhưng nhớ lời dặn của Triệu Tứ, đành nuốt xuống.
Vương Ngọc Thanh để ý đến lời bà , tiếp tục mò thêm một lúc, bắt đầy hai thùng lớn. Trong đó còn một ít ốc đá, nhưng loại chủ yếu sống ở những con suối nhiều đá hoặc ao cá. Ngoài , cô còn thấy một loại ốc lạ, ăn nên dám nhặt.
Thấy đủ, cô cùng Kỷ Mai Mai hớn hở xách hai thùng ốc về nhà.
Suốt dọc đường, cô bé cứ tíu tít hỏi sắp một bữa tiệc lớn . về đến nhà, vì chế biến ngay, Vương Ngọc Thanh cẩn thận rửa sạch từng con ốc, đổ chậu lớn, đổ đầy nước sạch, bỏ thêm d.a.o và đinh sắt trong.