Mao Xuân tự mắng suốt năm phút, đến khi cổ họng khản đặc, mệt rã rời mới chịu dừng .
Bà thở hổn hển, nhưng vẫn cố thẳng, giả vờ như giành chiến thắng vang dội.
Định về trong tư thế khải thì bất ngờ, Vương Ngọc Thanh dậy, vỗ tay một cái, hất cằm nhạt:
"Nhìn kỹ bộ dạng của bà xem nào. Trán dô, mũi tẹt, răng hô, miệng mỏng, mắt lác. Tướng mạo thế mà cũng dám mặt chửi bới khác? Tục ngữ sai, miệng mỏng thì đáng tin, mắt lác thì lòng hẹp hòi. Bà mang cái tướng , chỉ khắc con, khắc dâu, mà còn khắc cả đời ."
Mọi xung quanh kinh ngạc.
Trần Nga cũng sững sờ, ngờ màn chửi bới ghê gớm , Vương Ngọc Thanh vẫn vững, chẳng hề hấn gì.
Mao Xuân trơ như tượng, miệng há nhưng thốt nổi một lời. Bà mắng, phản bác, nhưng cổ họng khản đặc, chẳng còn sức mà đấu khẩu tiếp.
Lời lẽ sắc bén của Vương Ngọc Thanh khiến đám con dâu của Mao Xuân sợ tái mặt, chẳng ai dám hó hé.
Vương Ngọc Thanh khẩy, khoanh tay Mao Xuân:
"Sao thế? Mèo già tiếp tục chứ? Sao im re thế ? Bà hết ? Mới thế mà nữa ?"
Mao Xuân cố há miệng, nhưng chỉ phát mấy tiếng "Ặc... ặc..." rõ ràng.
Vương Ngọc Thanh đảo mắt quanh, ánh mắt lướt qua đám nhà họ Tào, giọng đầy châm chọc:
"Cả nhà họ Tào các lúc nào cũng vênh váo, ngang dọc, tưởng ghê gớm lắm! Sao cưỡi lợn lên cung trăng luôn ? Nhìn cái mặt từng đứa một, dám chắc cả đời sống cũng chẳng hơn , c.h.ế.t còn sớm hơn , xương cốt thì để chó gặm thôi!"
Mọi xung quanh xong, nhịn bật . Lời mắng của Vương Ngọc Thanh độc địa hài hước, khiến đám đông sặc sụa.
Mao Xuân tức đến nỗi nhảy dựng lên, nghiến răng ken két như cắn nát sắt, nhưng vẫn thể phun một câu nào.
Vương Ngọc Thanh vẫn giữ vẻ mặt tươi , bà với ánh mắt khinh thường:
"Mụ chằn lửa , mau cầm cái chĩa phân dọn chuồng lợn , cả nhà bà còn đang chờ ăn uống vệ sinh đấy!"
Mao Xuân run lên bần bật, mặt đỏ gay, méo mó đến mức nhận nổi.
Lâm Mỹ Lệ thảm bại, giờ đến lượt Mao Xuân cũng chẳng còn sức mà cãi . Đám nhà họ Tào, vốn luôn cậy đông h.i.ế.p yếu, giờ chẳng còn ai dám lên tiếng, chỉ núp lưng đàn ông, dám hé răng.
Bên ngoài, đám đông ồ lên kinh ngạc. Một cô dâu mới mà thể đè bẹp hai kẻ đáng gờm nhất nhà họ Tào, đây đúng là chuyện từng !
Một hóng hớt nhịn , bật châm chọc:
"Hai chồng nàng dâu nhà thế? Sao im lặng hết ? Không lúc nãy còn hùng hổ lắm ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/bi-ca-nha-xem-thanh-bao-mau-quay-nguoi-ta-lien-ga-cho-nha-giau/59.html.]
"Câm miệng!"
Giọng lạnh lùng cắt ngang.
Từ trong đám đông, Tào Thiên bước . Anh chỉnh cổ áo, đẩy gọng kính sống mũi, ánh mắt sắc lạnh Vương Ngọc Thanh đầy khinh miệt:
"Chỉ cãi cùn thì gì giỏi? Trong đầu chẳng chút kiến thức nào, chỉ thể dựa cái miệng để sống vui vẻ ở cái vùng quê thôi. Chờ mà lên huyện lên thành phố lớn xem, mày chẳng là cái thá gì ! Chắc đến cả bảng chữ cái cũng thuộc hết!"
Vương Ngọc Thanh Tào Thiên, lập tức nhận . Đây là kẻ học hết phổ thông, thông minh, ranh mãnh, đó giới thiệu lên huyện công chức.
Lâm Mỹ Lệ thấy con trai lên tiếng, vội vàng hùa theo:
"Thiên, đừng để ý đến nó! Con là học, còn nó là cái thá gì chứ? Học hết lớp ba, chữ to mấy chữ, con chuyện với nó gì?"
Rõ ràng là bà gọi đến để giúp lên mặt, giờ sang bảo đừng đôi co.
Được lắm, còn phân biệt trình độ học vấn nữa chứ?
Vương Ngọc Thanh khẽ nhếch môi, đột nhiên cất giọng hát to:
"ABCDEFG, mày vắt cổ chày nước!
HIJKLMN, mày ngày nào cũng kêu như lợn!
OPQRST, mày nửa đêm sét đánh!
UVWXYZ, mày ăn trộm gà vịt là một tên trộm!"
Đám đông xong liền ầm lên.
Lâm Mỹ Lệ đực , mấy câu đầu còn hiểu gì, nhưng mấy câu thì rõ ràng là đang chửi ! Bà tức đến mức nổ đom đóm mắt, nhưng nghẹn lời thể phản bác.
Còn Tào Thiên, mặt tái mét. Anh thể tin nổi Vương Ngọc Thanh 24 chữ cái! Không cô chỉ học hai năm thôi ? Lại còn ngốc nghếch nữa chứ!
dù , vẫn cố tỏ khinh thường:
Mộng Vân Thường
"Hừ, đàn bà đanh đá chỉ chửi tục! Dựa cái miệng thì kiếm việc chắc? Bảo dì ruột và dượng ruột coi mày gì!"
Vương Ngọc Thanh khoanh tay, nhạt:
"Mày soi gương bản ! Mũi khoằm, miệng cóc, mắt hổ, chân lợn, đeo kính trông chẳng chẳng ma! Có tí kiến thức là lên mặt ? You look like an idiot, mày hiểu ?"
Tào Thiên: "..."