Mỗi  Lăng Diệu Tâm hít thở, lồng n.g.ự.c như  d.a.o đâm. Nàng ôm chặt ngực, cảm giác cơn đau lan khắp tứ chi, như hàng vạn con trùng đang hút máu, gặm nát da thịt.
Đau… đau đến mức mồ hôi lạnh túa  như mưa. Cuối cùng,  chịu nổi, nàng ngất .
Khi tỉnh , Huyền vương Lâm Tư Nghiêu   mặt, mắt đỏ hoe. Diệu Tâm mới , phụ   phái  trưởng tới chùa thăm, giữa đường còn gặp Ngân Hạnh đang xuống núi.
Diệu Tâm vốn định giấu nhẹm chuyện trúng độc, giờ xem   thể che giấu. Nàng nũng nài xin  đừng  cho cha  .
Huyền vương kể,  khi Diệu Tâm rời nhà, Hàn Viêm Chiêu từng đến tìm, mang theo t.h.u.ố.c điều dưỡng  thể. Huynh thu   bộ, đuổi   khỏi phủ, và thùng t.h.u.ố.c đó cũng  mang .
Diệu Tâm cảm thấy lạ: Hàn Viêm Chiêu   đổi tính? Từ bao giờ chủ động tìm nàng?
Huyền vương  thêm nhiều điều, nhưng tuyệt nhiên  nhắc việc Hàn Viêm Chiêu sắp đại hôn.
Tuyết đêm  tan, hoàng hôn lạnh lẽo phủ xuống tướng quân phủ – khách khứa tấp nập.
Đêm tân hôn vốn là đêm động phòng mà Hàn Viêm Chiêu mong đợi nhất, thế nhưng  phát hiện tân nương của  – Tô Dư Uyển – đang ở trong thư phòng của phủ.
Qua vài  giằng co, Hàn Viêm Chiêu  nàng đ.â.m một nhát nơi bụng. Hắn ôm vết thương, mu bàn tay lấm máu, mũi kiếm kề sát cổ nàng,  ngừng truy vấn:
“Ngươi vì cớ gì  ?”
Hóa , việc Hàn Viêm Chiêu lĩnh binh  dẹp thổ phỉ chỉ là nước cờ của Tĩnh vương Lâm Tĩnh Hàn. Tô Dư Uyển là gián điệp xuất sắc bên cạnh quý phi, quân cờ sắc bén nhất. Nàng từng bước chiếm  tín nhiệm Hàn Viêm Chiêu, cuối cùng tìm  nơi Thái tử Lâm Huyền Du ẩn giấu tư binh.
Đối diện lưỡi kiếm lạnh lẽo, Tô Dư Uyển ngửa đầu  lớn:
“Thiếu tướng quân, những nữ nhân tiếp cận ngươi đều  mưu đồ. Chỉ  Lăng Diệu Tâm là thật lòng yêu ngươi.”
“Ngươi thật ngu xuẩn! Vì một gián điệp như ngươi mà bỏ nàng.   , chẳng mấy chốc các ngươi sẽ gặp    suối vàng.”
“Ngươi  ý gì?” Hàn Viêm Chiêu khó hiểu.
“Thiếu tướng quân, Lăng Diệu Tâm  trúng độc. Hôm , thái tử phi giẫm nát thứ nàng  cần – chính là giải dược! Đó là kỳ độc Tây Vực, nàng sắp c.h.ế.t ! Ha ha…”
Hàn Viêm Chiêu bàng hoàng nhận :   vô tình bỏ rơi nàng.  lầm thấu xương. Trong cuộc chiến đoạt vị, vốn  nắm thế thượng phong, nhưng chỉ vì một  ngẫu ngộ,  bỏ rơi nữ tử từng theo  từ thuở ấu thơ.
Máu đỏ nhuộm hỉ phục, Hàn Viêm Chiêu ngã xuống đất tuyết. Trước lúc hôn mê,  ôm vết thương nơi bụng, trong đầu chỉ hiện lên gương mặt Lăng Diệu Tâm.
Nàng… sắp c.h.ế.t ?
Đêm , gió mây biến sắc. Bằng chứng Thái tử Lâm Huyền Du nuôi dưỡng tư binh dâng lên hoàng đế, lập tức  phế, giam  lãnh cung.
Hắn  cam tâm, tố giác Tĩnh vương Lâm Tĩnh Hàn tham ô bạc cứu tế, tàn hại trung lương. Hai bên giằng co, quyết đấu một mất một còn.
Hoàng đế giận dữ, đày Tĩnh vương tới Châu Thương hoang vu, cấm nhập kinh.
Mọi  nhớ đến Huyền vương Lâm Tư Nghiêu – yểu mệnh, ngày ngày ho  máu, khó sống lâu.
Ở Phật môn thanh tịnh, Lăng Diệu Tâm chép kinh, lễ Phật, sám hối.
Ngày Hàn Viêm Chiêu tìm đến tự viện, Diệu Tâm hết sức bất ngờ. Hắn khoác trường bào màu nguyệt nha, mới nửa tháng  gặp,  gầy  nhiều, ánh mắt  nàng mang theo vô hạn ôn nhu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/bi-han-ha-doc-van-phai-ga-sao/chuong-11-doc-duoc-va-luoi-kiem.html.]
Ngày xưa  luôn mặc đen, mặt mày lạnh lùng,  từng cho nàng thấy nét dịu dàng .
Diệu Tâm rụt cổ ,  chút  quen.
“Diệu Tâm, nàng  khá hơn ? Ta dẫn đại phu đến để bắt mạch,  ?”
Nàng giấu tay   lưng, giọng nhàn nhạt:
“Ta  bệnh, ở đây ăn ba bữa cơm lớn mỗi ngày,  thể  khoẻ.”
Hàn Viêm Chiêu tiến một bước, nàng lùi . Hắn khẩn cầu:
“Nàng ngoan, để  xem mạch một chút, để yên tâm.”
Y giả nghiêm túc vuốt râu: “Cô nương e là   bệnh, mà là trúng độc.”
Diệu Tâm giật . Hàn Viêm Chiêu mời thần y tới ?
Nàng chậm rãi đưa tay , y giả xem mạch  ghé tai  nhỏ điều gì đó với . Sắc mặt Hàn Viêm Chiêu lập tức biến đổi, phun  một ngụm m.á.u tươi, y phục màu nguyệt nha lấm tấm đỏ.
Diệu Tâm trừng mắt  vết m.á.u nơi hông :
“Ngươi  thương? Là ai đả thương ngươi?”
Lăng Diệu Tâm hết sức kinh ngạc. Với võ công của Hàn Viêm Chiêu, kẻ thường   thể tổn thương  ?
Hắn  ngỡ nàng lo lắng cho , nắm lấy tay nàng,  khẽ:
“Diệu Tâm, theo  về phủ,  đưa nàng  tìm giải dược. Đừng sợ,  tuyệt đối  để nàng c.h.ế.t.”
Diệu Tâm giật tay , khẽ lắc đầu:
“Không cần,  gần đây chép kinh niệm Phật, chuyện sinh tử  sớm  thấu.”
Nàng thở dài, mắt  thẳng , từng chữ từng lời:
“Hàn Viêm Chiêu, ngươi   ? Đau đớn vì độc còn  bằng hôm  ngươi gạt tay  . Chúng  đến đây là đủ ,  thêm chỉ tổ thừa.”
Diệu Tâm   bỏ ,  lưng truyền đến tiếng  xé lòng của Hàn Viêm Chiêu:
“Diệu Tâm…  sai … thật sự sai … nàng tha thứ cho  một ,  ?”
Chuyện Diệu Tâm trúng độc cuối cùng cũng  phụ  và mẫu  . Họ đón nàng về phủ an dưỡng. Mẫu  ngày ngày lấy nước mắt rửa mặt, còn phụ  âm thầm bỏ  bạc lớn, mời khắp nơi nhân sĩ giang hồ, truy tìm giải dược.
Trời lạnh,  thể Diệu Tâm ngày một suy nhược, suốt ngày mê man mệt mỏi.
Nàng nhập cung, chỉ mong  diện kiến Huyền vương Lâm Tư Nghiêu một . Còn  đến tẩm điện,  thấy cung nữ bưng những chậu huyết thủy từ trong điện  .
Diệu Tâm  ngoài điện, hướng về Huyền vương bệnh nặng mà :
annynguyen
“Huyền vương điện hạ,  chớ sợ,  sẽ ở bên . Chỉ là, thần nữ  một thỉnh cầu,     thể tấu với Bệ hạ để hôn kỳ dời lên sớm một chút, như … chúng  mới  thể danh chính ngôn thuận mà hợp táng.”
Nếu sớm  gả cho Huyền vương,  danh phận Vương phi, may  còn  thể cầu xin một đường sinh cơ cho phụ  và  trưởng.
Chờ lâu  thấy hồi âm, Diệu Tâm đành thất vọng  về phủ.