Hắn khẽ nghiêng , giọng lạnh nhạt nhưng cố tình vang khắp điện:
“Ngươi bằng lòng  ?”
Câu   như mũi tên tẩm độc, cắm sâu  lòng   sự chứng kiến của trăm quan.
Ta   cố tình.
Hắn  hạ thấp nhà họ Lăng —  chứng minh võ công  thể chèn ép văn quan,   cúi đầu   thêm một  nữa.
   nhầm.
Phụ   bước , giận dữ quát:
“Diệu Tâm là đích nữ Lăng phủ,   thể uất   ! Thiếu tướng quân, ngươi đừng quá đáng!”
Huynh trưởng Lăng Tấn đập bàn, tiếng vang khiến cả điện chấn động:
“Ngươi  tư cách gì mà sỉ nhục  ?”
Hắn  , ánh mắt chẳng mảy may d.a.o động, chỉ  nhạt.
Ta bỗng thấy trong lòng nguội lạnh.
Người  mắt ,  từng đặt lên bệ thờ mà tôn sùng, hóa  chỉ là một kẻ phàm tục,  lợi dụng tình cảm kẻ khác để tô bóng cho chính .
Ta cất tiếng, giọng trầm thấp nhưng rõ ràng:
“Hàn Viêm Chiêu, ngươi nghĩ  đáng để  van xin ?”
Ta xoay , dập đầu hướng về phía hoàng đế:
“Khởi bẩm bệ hạ, thần nữ hôm nay  thỉnh ngài  chứng.”
Hoàng đế tựa lưng  ngai vàng, nheo mắt, mỉm  nhạt:
“Làm chứng cho điều gì?”
Ta ngẩng đầu, giọng dõng dạc vang lên giữa điện vàng:
“Thần nữ Lăng Diệu Tâm hôm nay đối thiên lập thệ: đời  kiếp , dù  tan cốt nát, cũng quyết  gả cho Hàn Viêm Chiêu. Nếu trái lời, nguyện đọa địa ngục mười kiếp, hồn phi phách tán, vĩnh bất siêu sinh.”
Không khí trong điện như đông cứng .
“Hồ đồ!”
Hàn Viêm Chiêu biến sắc, xông tới nắm chặt cổ tay , bóp đến trắng bệch.
“Ngươi nghĩ kỹ ? Đừng để  ngày quỳ  mặt  mà  xin tha!”
Ta  thẳng , ánh mắt bình tĩnh đến đáng sợ:
“Ngươi yên tâm, đến c.h.ế.t  cũng  cần ngươi cứu.”
Ngay khi , một thái giám hối hả tiến , thì thầm bên tai hoàng đế.
Sắc mặt hoàng đế khựng ,  phất tay rời điện. Hoàng hậu  giữ ,   xử lý tàn cục.
Hoàng hậu  , giọng nhẹ nhưng hàm ý rõ ràng:
“Lăng tiểu thư, bổn cung  ngươi từng ái mộ Viêm Chiêu. Không bằng mỗi bên nhường một bước, gả  bình thê,  giữ danh phận,   tổn thương hòa khí giữa hai phủ, ý ngươi thế nào?”
Ta cúi đầu, khẽ .
Một nụ  lạnh, xen lẫn chút thương hại — cho cả  và cho chính .
Ta  lạnh trong lòng. Hoàng hậu là cô cô của Hàn Viêm Chiêu, tất nhiên sẽ  bỏ qua một quân cờ  như .
Chỉ e rằng khi giữ mẫu    trò chuyện riêng, bà   ngầm thương nghị việc biến  thành “bình thê” cho .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/bi-han-ha-doc-van-phai-ga-sao/chuong-3-hon-su-gay-ganh-co-den-khai-cuoc.html.]
Ta lắc đầu, từng chữ từng câu   rành mạch,  chút do dự:
“Tạ ơn Hoàng hậu nương nương   lòng, nhưng thần nữ  lập lời thề, nếu thật sự gả cho , e rằng  thiên lôi đ.á.n.h c.h.ế.t, c.h.ế.t cũng   thây.”
Nụ   môi Hoàng hậu đông cứng , ánh mắt khi   trở nên âm trầm, sâu như vực tối.
Hôn sự giữa  và Hàn Viêm Chiêu, coi như   chấm dứt.
Ngược , Quý phi nương nương   khẽ, vẻ hứng thú  giấu nổi, thong thả góp lời:
“Đã , nếu Lăng tiểu thư   gả cho Hàn tướng quân, chẳng bằng ngắm nghía các công tử thế gia khác. Nếu   hợp ý, bổn cung cũng nguyện  mai.”
Ta khẽ cúi đầu, nở nụ  mỏng tang,  giả vờ ngất xỉu để tránh né cục diện.
Trong cơn mê man,  thấy một thiếu niên phong tư tuấn mỹ, mày kiếm cau chặt, đôi mắt đỏ như máu.
“Ngươi… rốt cuộc là ai?”
Hắn   trừng trừng,  bất ngờ vươn tay bóp chặt cổ, giọng khàn đặc như gió rít qua kẽ răng:
“Đáng c.h.ế.t… nữ nhân hèn hạ như ngươi,  dám đối xử với  như !”
Lâm Tư Nghiêu    hết lời.
Nếu   hôm qua trong cung tình cờ gặp  kẻ từng hạ độc năm xưa,    mạo hiểm mà tìm giải dược.
Nào ngờ  tìm  thuốc,    ám toán, khiến độc phát tác. Hắn vội vã tìm sơn động để tránh,   ngờ gặp  một nữ tử còn đáng giận hơn kẻ  hạ độc .
Không chỉ  nhục  , còn che mắt ,  nhét tất  miệng. Lúc Long Nhất tìm thấy , suýt chút nữa  tức giận mà thổ huyết tại chỗ.
Hơi thở của  yếu dần. Ta  phản kháng, chỉ khẽ khép mắt, lòng dâng lên một nỗi mỏi mệt cùng cay đắng.
Nếu c.h.ế.t trong tay , coi như kết thúc  nợ nần  đó.
Chỉ nghĩ đến cha  tóc  bạc trắng mà  tiễn con, nước mắt  lăn dài, rơi lên mu bàn tay  — nóng như than hồng.
Lâm Tư Nghiêu khựng , bàn tay đang siết cổ  run lên,  chậm rãi buông .
“Tiểu thư! Tiểu thư!”
Giọng Ngân Hạnh vang ngoài cửa.
Khi  mở mắt, bóng   biến mất.
Ta run rẩy quỵ xuống đất. Ngân Hạnh chạy , hoảng hốt hỏi:
“Tiểu thư  ? Có ai xông  ?”
Ta gắng gượng lắc đầu, giọng yếu ớt:
“Không … chỉ là mệt mỏi thôi.”
Chưa kịp  định , Ngân Hạnh  cuống quýt :
“Tiểu thư mau  tiền sảnh , nhà họ Hàn phái  tới, còn mang theo sính lễ.”
Ta thở hắt , bước vội  .
annynguyen
Chưa đến nơi,   tiếng mẫu  giận dữ vang lên như sấm:
“Hàn phu nhân, khi Diệu Tâm mới tròn tháng, ngươi  đến xin bát tự. Hôn sự  vốn  chẳng mấy bằng lòng, là ngươi hứa rằng nếu con bé gả  tướng phủ, sẽ  đối đãi tử tế.
Giờ thì ? Các ngươi coi nó là quân cờ dự phòng, tìm    ý hơn liền đá văng nó  như giày rách!”
Giọng Hàn phu nhân vẫn nhẹ nhàng, nhưng đầy giả dối:
“Muội cần gì  nặng thế. Diệu Tâm là   từ nhỏ đến lớn,  quý nó thật lòng. Nam nhân tam thê tứ  vốn thường tình. Bạch cô nương  —  , Tô Dư Uyển — nàng   đồng ý  . Chính thất vẫn là Diệu Tâm, nàng  gả , địa vị vẫn là chủ mẫu tướng phủ.”