Ta siết tay,  cúi  tiếp chỉ.
Lựa chọn ,   rõ là tuyệt lộ — nhưng ít , nó  nhuốm m.á.u quyền mưu.
Nguyên do đơn giản đến đáng thương:  bệnh nặng, khí lực yếu, e rằng chẳng   sức mà bận tâm đến .
Huống chi, độc trong   vẫn  giải, sớm muộn gì cũng chết.
Thà chết trong phủ Huyền Vương, còn hơn  xâu xé giữa hai con hổ đang tranh ngai vàng.
Sau khi sứ giả rời , phụ  định tiến cung cầu Hoàng thượng, nhưng   cản .
Huynh trưởng  tin, giận đến đỏ mặt:
“Phụ , hoàng gia ép  quá đáng! Quan    cũng !”
Phụ  chỉ khẽ gật đầu:
“Ngày mai  sẽ dâng tấu xin từ quan, cáo lão hồi hương.”
Nghe , lòng  dịu  một chút.
Chỉ cần cả nhà bình yên,  chịu gả cũng .
  hiểu rõ, trong triều,   chuyện  lui là lui.
Hoàng thượng   chỉ, nếu phụ  dâng tấu, e rằng chỉ khiến  sự thêm rối.
Phụ  trầm giọng :
“Thái tử Lâm Huyền Du tính tình nóng nảy, trọng danh lợi hơn đại nghĩa.
Tĩnh Vương Lâm Tĩnh Hàn tuy ôn hòa, nhưng tâm cơ sâu như biển, càng khó đoán hơn.”
Ta lặng im một lát  hỏi:
“Còn Huyền Vương thì ?”
Phụ     lâu, giọng trầm xuống:
“Trời xanh đố kỵ  tài. Hắn là  thông tuệ hiếm , nhưng năm mười tuổi   hạ độc. Dù y thuật giỏi đến  cũng chỉ  thể kéo dài mạng sống,  thể giải trừ  .”
Mẫu  bật :
“Con bé   khổ thế! Gả cho  bệnh nặng, chẳng khác nào tự chôn !”
Ta nắm tay bà, khẽ :
“Người bệnh nặng... đôi khi  là  ít tổn thương  nhất.”
Phụ  hít sâu,  khẽ:
“Hắn là  , nhưng độc  đáng sợ. Thần y Dược Vương Cốc từng chẩn đoán —  khó sống qua tuổi hai mươi, mà nay   còn nửa năm.”
Một câu  khiến  khí trong phòng đặc quánh .
Bên ngoài gió nổi, đèn lắc lư,  chỉ thấy lòng  như hồ nước  khuấy tung.
Huynh trưởng giận dữ, phụ  lo lắng, mẫu   lặng, còn …  chỉ thấy yên tĩnh đến lạ.
Có lẽ, khi    c.h.ế.t một  trong lòng, thì chẳng còn sợ gì nữa.
Tin tức  hưu hôn Hàn Viêm Chiêu    tứ hôn cho Huyền Vương, nhanh chóng lan khắp kinh thành.
Kẻ hâm mộ,  chê , lời đồn cứ như gió cuốn.
Người    phúc khí, cũng  kẻ bảo  điên.
 chẳng ai ,  chỉ đang chờ — chờ một kết cục sớm hơn  mệnh.
Đêm đó,  thắp hương  Phật đường, khẽ lẩm nhẩm:
“Nếu đây là nghiệp   gánh, xin cho  đủ can đảm mà bước qua.
Nếu  kiếp … mong  còn sinh  cửa quyền.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/bi-han-ha-doc-van-phai-ga-sao/chuong-7-ba-dao-thanh-chi.html.]
Ngoài song cửa, trăng  lên, chiếu qua làn khói trầm u tịch.
Ở một nơi khác trong kinh thành,    tựa cửa sổ, ánh mắt sâu hút  về phương xa.
Hắn khẽ , giọng  trầm như gió đêm:
“Lăng Diệu Tâm…  quả nhiên   nhầm .”
Một buổi sáng, khi  khẽ đẩy cánh cửa sổ , sương sớm lùa  mang theo  lạnh nhè nhẹ.
Giữa  sân tĩnh mịch,  tán ngô đồng đang rụng lá,  một bóng  lười biếng tựa , dáng vẻ nhàn tản mà đầy tà mị.
Ánh mắt   , thản nhiên như nước, nơi khóe môi  thấp thoáng ý  như  như .
Tim  như khựng .
Người  — Lâm Tư Nghiêu.
annynguyen
Hắn từng  tay  đoạt mạng , từng khiến  trong cơn hấp hối vẫn còn run rẩy giữa ranh giới sống c.h.ế.t.
Bây giờ  ung dung  giữa ánh sáng ban mai, tựa như thể  từng  m.á.u và hiểm nguy giữa hai chúng .
Ta hoảng hốt, sợ   khác  thấy, liền vội vàng  hiệu cho  bước  phòng.
Khi cửa khép ,  gian trở nên quá nhỏ, khiến hô hấp cũng nặng nề hơn.
Ta cố giữ bình tĩnh,  cách  một  xa, giọng khẽ run:
“Công tử… rốt cuộc là ai?”
Hắn nhướng mày, ánh   nheo , nụ   càng sâu hơn:
“Ngươi   danh tính của  đến thế... là định chịu trách nhiệm ?”
Câu  khiến m.á.u  dồn thẳng lên mặt, lắp bắp chẳng  nên lời:
“Chuyện hôm ... thật là bất đắc dĩ! Ta hồ đồ, mới   chuyện... hoang đường đó. Ta...”
Hắn  đáp, chỉ bật  khẽ. Tiếng  trầm nhẹ, chạm   khí như sóng nước gợn lên, khiến  càng rối loạn.
Hắn bước tới, ung dung  xuống, tự tay rót một chén .
“Nghe  ngươi sắp gả cho Huyền Vương?”
Hắn liếc  , ánh mắt sáng mà sắc bén, dường như  soi thấu tận tâm can.
“Có thể  cho  , vì   chọn ?”
Câu hỏi tưởng chừng đơn giản,  khiến tim  khẽ nhói.
Ta im lặng một hồi  đáp, giọng bình thản mà ẩn ẩn chua xót:
“Ta từng  phụ  , Huyền Vương là  thông tuệ nhưng mệnh khổ, bao năm nay sống  dễ dàng.
Hơn nữa...   công tử hạ độc, mà  cũng chẳng sống  bao lâu. Nếu  gả cho , khi xuống suối vàng...  sẽ  cô độc.”
Tiếng  nhỏ giọt xuống bàn, rơi vỡ.
Tay  run nhẹ, chén sứ trượt  một chút, ngón tay ướt sũng.
“Ngươi...” —    thật lâu, giọng khàn hẳn  — “ sợ c.h.ế.t ?”
Ta ,  khẽ:
“Đã  ép  đường cùng, thì sống  c.h.ế.t, còn gì khác biệt .
Nếu hôm đó  gặp ngươi,  e  bỏ mạng trong động. Mạng , nếu ngươi , cứ lấy.
Chỉ xin... đừng để     liên lụy.”
Hắn  , trong mắt thoáng lên một tia cảm xúc phức tạp — phẫn nộ, thương hại,  d.a.o động,   phân biệt nổi.
Một lát ,  nghiêng , ánh sáng hắt lên gương mặt tuấn dật nhưng cứng rắn, nụ  trở nên ôn hòa khác thường:
“Lăng Diệu Tâm... e là trong bụng ngươi,   cốt nhục của .”