Ta hít sâu, siết chặt dây cương,  định  tay —
thì chợt  tiếng hô vang từ xa:
“Thái hoàng thái hậu giá đáo!”
Mọi  đồng loạt quỳ rạp xuống.
Một lão nhân tóc bạc, gương mặt hiền từ,  cung nữ dìu đỡ chậm rãi tiến .
Hoàng hậu lập tức cúi đầu hành lễ,  cùng   cũng vội vàng quỳ xuống.
Thái hoàng thái hậu đảo mắt  quanh, giọng khàn khàn nhưng dứt khoát:
“Trong các ngươi, ai là   Huyền nhi chọn  vương phi? Bước lên cho ai gia  kỹ một chút.”
Tên   gọi.
Trong lòng dâng lên cảm xúc hỗn độn —  hồi hộp  cảm kích.
Ta bước  quỳ  lão nhân gia, khẽ  ngoan ngoãn.
Thái hoàng thái hậu  , nắm tay, liên tục khen ba tiếng “, , ”.
Vừa   hoàng hậu cho các quý nữ cưỡi ngựa, sắc mặt bà liền sa sầm, nghiêm khắc :
“Hoàng hậu , ngựa cao to thế , nhỡ các cô nương té ngã thì ? Mau đổi con ngựa hiền hơn, để  cưỡi thử,  mới để các hài tử lên.”
Trước mặt thái hoàng thái hậu, hoàng hậu đành nghiến răng gật đầu.
annynguyen
Ta và Phùng An Ninh cưỡi ngựa tiến , váy áo tung bay theo gió, tóc dài phất nhẹ.
Gió lướt qua mặt, mùi bụi ngựa xen lẫn hương cỏ non,  chỉ cảm thấy lòng  khoáng đạt đến lạ.
Chạy hết một vòng,  kéo cương, ngựa dừng  đúng  mặt Hàn Viêm Chiêu.
Hắn   xuất hiện từ khi nào. Ánh mắt   mang theo chút kinh ngạc,   thoáng trầm sâu như ẩn chứa nghìn suy nghĩ.
Hắn khẽ , trầm giọng hỏi:
“Diệu Tâm, ngươi  cưỡi ngựa?”
Ta  cưỡi, là nhờ .
Năm xưa,  từng thấy  cưỡi ngựa qua phố, áo gấm phấp phới, phong tư trác tuyệt. Khi ,   thầm hứa — dù  ngã bao nhiêu , cũng  đuổi kịp bóng lưng .
Không ai    từng ngã đến bật máu, đau đến ngất , nhưng  từng nghĩ đến bỏ cuộc.
Ta  đáp, chỉ mỉm  bước  gần, nhảy xuống ngựa, hành lễ.
Thái hoàng thái hậu  hiền, đưa khăn tay giúp  lau mồ hôi:
“Không ngờ lão cứng đầu nhưLăng thái phó  để ngươi học cưỡi ngựa ?”
Ta cúi đầu đáp, giọng dịu dàng:
“Phụ  , thế giới của nữ nhi vốn  quá nhỏ hẹp,  khi xuất giá chỉ quanh quẩn nơi hậu viện. Ngài hy vọng lúc  gả ,   thể  điều  thích, mới  phụ hai chữ ‘niên thiếu’.”
Thái hoàng thái hậu  xong, gật đầu  hiền:
“Chí thành thiện lương, tâm như tảng đá. Lăng thái phó dạy  một nữ nhi . Huyền nhi nhà ai gia… thật  phúc khí.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/bi-han-ha-doc-van-phai-ga-sao/chuong-9-luoi-dao-giau-duoi-hoa.html.]
Chỉ tám chữ, khiến lòng  sáng rực như ánh dương ban sớm. Ta khẽ ngẩng đầu, ánh mắt vô tình chạm  Hàn Viêm Chiêu —   giữa đám đông, ánh  dừng  nơi , sâu thẳm và phức tạp.
Thái hoàng thái hậu cùng hoàng hậu rời , để  thái tử phi ở  chủ trì yến tiệc. Không ai ngờ rằng, một buổi tiệc mừng tưởng yên ả  trở thành khởi đầu của một ván cờ đẫm máu.
Ta  mời đến thiên sảnh. Thái tử phi  nhàn nhã uống , nụ  dịu dàng mà trong đáy mắt chứa đầy toan tính.
“Choang!” — bình sứ vỡ tan, mảnh vỡ văng khắp sàn.
Một cung nữ run rẩy quỳ xuống, chỉ tay  Ngân Hạnh — tỳ nữ  cận của  — giọng the thé vang lên:
“Gan to bằng trời! Đây là bình do Thánh Thượng ban, ngươi cũng dám  vỡ ?”
Ngân Hạnh trừng lớn mắt, hoảng hốt: “Tiểu thư,   ! Thiếp rõ ràng chỉ  bước tới...”
Ta  nhạt, khóe môi cong lên. Không cần  cũng hiểu, màn kịch    dàn sẵn. Đi một hoàng hậu, nay  đến lượt thái tử phi — những kẻ cùng một giuộc,  chịu để  yên.
Ta kéo Ngân Hạnh quỳ xuống, chậm rãi dập đầu:
“Điện hạ,  là vật Thánh Thượng ban, thần nữ xin nhận tội. Có trách phạt thế nào, thần nữ nguyện gánh chịu.”
Thái tử phi  dậy, giả vờ vuốt  búi tóc, giọng nhạt như gió thoảng mà đầy uy hiếp:
“Lăng Diệu Tâm, vì một nô tài mà đắc tội với bổn cung, đáng ?”
Ta vẫn giữ lễ độ, đáp lời  kiêu ngạo,  khuất phục:
“Điện hạ, nô tài cũng là , cũng  cha  sinh . Huống hồ, nàng là  của ,  sai lầm,  tự  cách dạy bảo.”
Chát!
Một cái tát nặng nề giáng lên mặt Ngân Hạnh. Máu rớm  nơi khóe môi, nàng chỉ run rẩy nép   ,  dám .
Ta tiến lên một bước, vung tay — hai cái tát vang giòn, thuận thế đẩy cung nữ  ngã nhào xuống đất, mảnh sứ đ.â.m  tay khiến nàng  rít lên đau đớn.
Thái tử phi biến sắc, giọng lạnh lẽo:
“Lăng Diệu Tâm, đ.á.n.h ch.ó   chủ! Người , lôi con tiện tỳ   ngoài — đ.á.n.h c.h.ế.t cho !”
Ta bước chắn  Ngân Hạnh, ánh mắt băng lạnh:
“Ta xem ai dám!”
Ta là đích nữ của thái phó, là vị hôn thê  định sẵn của Huyền vương. Thái tử phi  dám động  , nên mới trút giận lên tỳ nữ của .
Thị vệ ào , rút đao sáng loáng. Ngân Hạnh run lẩy bẩy, khẽ  bên tai :
“Tiểu thư… nô tỳ   liên lụy đến …”
Ta nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng. Khi  còn sống, những  thuộc về  —  nhất định sẽ bảo vệ đến cùng.
“Điện hạ,”  ngẩng đầu, giọng lạnh , “ định   thật ?”
Thái tử phi nheo mắt, môi cong lên đầy khinh miệt:
“Lăng Diệu Tâm, nếu ngươi chịu  bổn cung một việc,  sẽ tha cho nó.”
“Việc gì?”
“Bổn cung  cho phép ngươi gả cho Huyền vương.”
Ta bật . “Điện hạ quên  ? Hôn sự  là thánh chỉ ban hôn, chẳng    thể  chủ.”
“Vậy thì tự khiến  mất mặt ! Dù ngươi  ,  điên,  tự hủy thanh danh — chỉ cần khiến hôn sự   hủy,  sẽ thả !”