Hàn Ân Cát thẳng tiến đến chiếc ghế đơn xuống, mái tóc đen bóng mượt ánh đèn càng thêm nổi bật.
Tô Dụ Nghi đối diện. "Giám khảo Hàn, chuyện gì giờ thể ạ."
" thích cô."
Hàn Ân Cát thẳng thừng. "Chắc cô cũng nhận nhỉ?"
Tô Dụ Nghi im lặng, cô ngờ Hàn Ân Cát thẳng thắn phơi bày suy nghĩ đến .
so với sự giả tạo của Vân Miểu, cô thích tính cách bộc trực của Hàn Ân Cát hơn, chỉ là cô hiểu vì .
Bởi lẽ, yêu ghét nào là vô cớ.
Tô Dụ Nghi nhận ánh mắt Hàn Ân Cát thứ hai dừng khuôn mặt .
"Trên mặt gì ?"
Hàn Ân Cát thu tầm mắt, lạnh nhạt. "Không ."
...
...
" ghét cô, ban đầu là vì Lục Trầm. Có lẽ, từng với cô, và từng hôn ước từ thuở nhỏ."
Ánh mắt Tô Dụ Nghi thoáng chút chấn động.
Hàn Ân Cát mỉm . "Quả nhiên với cô. Cô xem, ai thích kẻ cướp yêu của chứ?"
"Giám khảo Hàn, bây giờ là thế kỷ 21 . Tình yêu tự do, còn dùng hôn ước để trói buộc một đàn ông?”
Hàn Ân Cát sắc mặt khó coi. "Cô là phận gì, dám chuyện với như ?"
Rồi lạnh. " quên mất, cô lớn lên trong trại mồ côi, hiểu quy tắc của thượng lưu? cho cô , hôn ước trong mắt bọn dân thường chỉ là trò trẻ con, nhưng với các gia tộc thì khác. Chúng coi trọng môn đăng hộ đối!"
Những hôn ước do trưởng bối định đoạt gần như thể đổi.
Và thế hệ vô cách để khống chế thế hệ : tài nguyên phát triển, quyền lực gia tộc... Như Hoắc Cảnh, chẳng cũng gia tộc sắp đặt cưới một phụ nữ yêu ?
riêng Lục Trầm là ngoại lệ!
Vì Tô Dụ Nghi mà công khai chống cả hai gia tộc Lục - Hàn!
Hàn Ân Cát ghen tị, bất lực.
Mộng Vân Thường
Tô Dụ Nghi tư cách gì?
Nghe Hàn Ân Cát châm chọc là đứa mồ côi, xứng với Lục Trầm, Tô Dụ Nghi vẫn bình thản, "Hàn... Ân Cát, cô từng cần gọi cô là giám khảo Hàn ? Vì tuổi tác chúng tương đương, sẽ gọi thẳng tên cô."
"Cô!" Hàn Ân Cát tức giận.
Tô Dụ Nghi thật sự dám leo thang!
"Một tân binh mà dám trực tiếp gọi tên tiền bối?"
Tô Dụ Nghi khẽ nhếch mép. "Tùy cách cô định nghĩa từ 'tiền bối'. Theo , tiền bối là thành tựu trong một lĩnh vực nào đó, hoặc công nhận năng lực. Không Hàn Ân Cát, cô hiện tác phẩm nào đáng giá ?"
Hàn Ân Cát debut nhiều năm, chuyên về múa, nhưng trình độ cao, chỉ ở mức trung bình.
Nhờ gia thế Hàn gia mà đoạt nhiều giải, nhưng thực lực giới chuyên môn công nhận.
Tô Dụ Nghi cố ý chọc tức cô , nếu sẽ đủ với những lời tổn thương và thất lễ như .
"Tô Dụ Nghi, đây xem thường cô, ngờ cô khẩu khí đến . Vậy nên, cô ve vãn trai ? Đã Lục Trầm , còn cướp luôn trai ?"
Đây là ý của Tô Dụ Nghi.
" ."
Hàn Ân Cát nén giận. "Tô Dụ Nghi, cho cô , giả dối mãi cũng thành thật . Anh trai dù đối với cô thế nào nữa, nhưng nếu vui, cô nghĩ sẽ vì cô mà tổn thương em gái ruột của ? Cô chỉ là thể vứt bỏ bất cứ lúc nào."
Không từ ngữ nào chạm dây thần kinh nhạy cảm của Tô Dụ Nghi, tâm trạng Tô Dụ Nghirơi xuống đáy.
" hiểu , cô xong ? Nếu xong thì xin mời về, cần nghỉ ngơi."
Hàn Ân Cát . "Xong ."
Cuối cùng cũng cảm thấy thoải mái, cô bỏ .
Tô Dụ Nghi úp mặt giường, đầu chôn trong chăn.
Con Cáo trọn cuộc trò chuyện, Tô Dụ Nghi ái ngại, vẫy đuôi vỗ nhẹ vai Tô Dụ Nghi, "Chủ nhân, Hàn Ân Cát miệng lưỡi độc địa quá, đừng để bụng."
"Ừ." Giọng Tô Dụ Nghi nghẹn ngào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/bi-he-thong-nguoc-dai-toi-duoc-tong-tai-sung-ai/chuong-200-no-luc-xung-doi.html.]
Tô Dụ Nghi cực kỳ ghét từ " vứt bỏ"!
Từ nhỏ cha bỏ rơi, lớn lên trong trại mồ côi, cô quá quen với những lời đàm tiếu rằng và Tô Âm là đồ bỏ , là gánh nặng.
Tô Dụ Nghi ghét nhất việc là lựa chọn một.
Nếu chọn lựa một cách kiên định, cô thà cần!
Tình yêu là thế, tình là thế, bạn bè cũng thế!
Tô Dụ Nghi lật , gọi điện cho Lục Trầm.
Lục Trầm bắt máy. "Alo."
Giọng trầm ấm, như tiếng thì thầm bên tai.
Tô Dụ Nghi cảm thấy tủi , nhưng vẫn kìm nén . "Lục Trầm, nếu bố thích em, còn ở bên em ?"
"Sao đột nhiên hỏi ?"
"Không gì, em chỉ tò mò câu trả lời của thôi."
Lục Trầm do dự. "Anh vẫn mãi bên em, sở thích của họ liên quan đến ."
"Vậy... yêu em ?"
Lục Trầm từng yêu cô.
Những từ dùng chỉ là: dường như thích em một chút, dường như thích em hơn tưởng.
Một chút là bao nhiêu?
Lục Trầm nhận Tô Dụ Nghi hôm nay chút khác thường. "Em thế?"
Anh đang cố tình đánh lạc hướng ?
Anh cũng chắc chắn ?
Anh thực sự...
Khi Tô Dụ Nghi còn đang suy nghĩ lung tung.
"Anh yêu em." Giọng Lục Trầm vang lên từ điện thoại.
Không chút do dự.
"Dù em thấy gì, thấy gì, dù em nghi ngờ tin tưởng tình cảm của chúng , vẫn yêu em, từ đầu đến cuối."
Tô Dụ Nghi lên trần nhà, đột nhiên thấy pháo hoa nổ rộ.
Rực rỡ sắc màu.
Như một giấc mơ .
Cô im lặng một lúc. "Ừ, em tin. Lục Trầm, em nhất định sẽ bằng nỗ lực của , xứng đáng với ."
Không là phụ nữ sống dựa đàn ông.
Mà là sánh vai cùng !
"Ừ, dù em gì, cũng ủng hộ."
Tô Dụ Nghi dường như tìm hướng , cô sẽ nỗ lực tỏa sáng, để cả thế giới thấy sự tồn tại của !
Khi thực lực đủ mạnh, cô sẽ cần bận tâm chuyện xứng đôi !
Sáng hôm , khi Tô Dụ Nghi bước khỏi phòng, cô gặp Hàn Trạch Dương và Hàn Ân Cát cũng khỏi phòng.
Hàn Trạch Dương . "Chào buổi sáng, Tô Dụ Nghi."
"Chào buổi sáng." Tô Dụ Nghi mỉm đáp , Hàn Ân Cát. "Giám khảo Hàn."
Hàn Ân Cát tưởng đêm qua, Tô Dụ Nghi sẽ thèm chuyện với nữa, giờ đang diễn trò gì ?
Giả vờ hiền lành mặt trai cô ?
Hàn Trạch Dương khi chuyện với em gái, hiểu tâm tư của Hàn Ân Cát. Anh cho rằng gì thể hòa giải, và cầu nối giữa hai .
Cả ba cùng xuống ăn sáng, Tô Dụ Nghi đầu bếp riêng, cần dùng bữa cùng ở nhà hàng khách sạn.
Trước đây Hàn Trạch Dương thường xuyên sang ăn cùng cô, nhưng hôm nay tiện, sợ Hàn Ân Cát giận.
Tô Dụ Nghi hiểu ý, chào tạm biệt Hàn Trạch Dương đến phòng riêng. Mai Mai đang đợi sẵn, bày biện đồ ăn, thấy chỉ cô một , liền hỏi: "Anh Hàn ạ?"