Dung nhan của Tô Dụ Nghi hôm nay lạnh lùng kiêu sa, tựa đóa tuyết liên đỉnh núi tuyết trắng xóa, nhiễm bụi trần.
ánh mắt lộ sự yếu đuối tạo nên tương phản rõ rệt với vẻ ngoài mạnh mẽ, khiến khỏi xót xa.
Lục Trầm hối hận, cảm thấy tội chất chồng!
"Dụ Nghi, xin . Anh biện minh rằng bận rộn, mấy ngày qua vô cơ hội để giải thích với em, , gì, nhưng liên lạc. Là sai, để em lo lắng vô ích, còn những lời đàm tiếu."
Nghe Lục Trầm chủ động nhận , lòng Tô Dụ Nghi chua xót bóp nghẹt, như ngâm trong vại rượu, khó chịu vô cùng.
Từng chữ từng chữ: "Tại liên lạc với em?"
"Anh..." Lục Trầm mở lời nên lời, giọng đầy hối hận. "Anh đang xem... em chủ động liên lạc ."
Nói đến cuối, giọng càng lúc càng nhỏ.
...
...
Khiến Tô Dụ Nghi tưởng nhầm: "Anh gì cơ?"
Lục Trầm liếc mắt chỗ khác, tự nhiên: "Anh đang đợi điện thoại của em."
Dù phòng thí nghiệm yêu cầu vô trùng, Lục Trầm vẫn mang theo điện thoại.
Vừa quan sát phản ứng mẫu vật, để ý điện thoại cuộc gọi nào .
Anh đặt chuông riêng cho Tô Dụ Nghi, chỉ cần bài hát vang lên, ngay cô .
Ấy mà, điện thoại im lìm suốt ba ngày, một cuộc gọi.
Đến cuối, Lục Trầm kiệt sức, Orms vỗ vai : "L, đang đợi điện thoại?"
"Ừ."
"Bạn gái Hoa đó ?"
Lục Trầm khép hờ mắt, hàng mi dày đổ bóng lên gương mặt.
Orms tưởng ngủ, lâu mới : "Ừ, là bạn gái."
Không bạn gái Hoa.
Lục Trầm cũng chỉ một bạn gái.
Orms : "Quen ."
Xung quanh gái , gần như mỗi lúc bạn gái mới, đủ các kiểu, đủ các quốc tịch.
"Đàn ông con trai, chủ động chút, cô gọi thì gọi chứ."
Lục Trầm đáp.
Anh cũng hiểu đang bướng bỉnh cái gì.
Tô Dụ Nghi hài lòng với câu trả lời: "Em gọi ."
Lục Trầm ngạc nhiên: "Khi nào?"
"Đừng hỏi em! Tự xem ."
Lục Trầm lấy điện thoại tra lịch sử cuộc gọi, quả nhiên thấy cuộc gọi của Tô Dụ Nghi ngày rời Kinh thành.
"Lúc đó đang máy bay."
"Thế xuống máy bay gọi?"
Vừa xuống máy bay, Lục Trầm Orms đón , suốt đường bàn về tình hình mẫu vật.
Không kịp xem thông báo cuộc gọi nhỡ.
Lục Trầm điện thoại hồi lâu, đưa tay nâng khuôn mặt nhỏ xinh của Tô Dụ Nghi, hôn lên má.
"Lục Trầm, em đang giận đấy!" Đôi mắt hạnh nhân ướt át của Tô Dụ Nghi đầy oán trách.
Lục Trầm cọ mũi cô: "Anh sai . Anh rõ, sai nhiều."
Hôn lên chân mày.
"Anh nên giận em vì chuyện viên thuốc, bỏ em một ở nhà."
Hôn lên đuôi mắt.
"Anh nên lời nào mà biến mất, để em cơ hội suy đoán lung tung."
Hôn lên chóp mũi.
"Anh nên hờn dỗi, xem em chủ động liên lạc , để chứng minh em quan tâm ."
Hôn lên đôi môi đỏ mọng.
"Dụ Nghi." Lục Trầm thở gấp, đáy mắt tối sâu, "Anh hai mươi chín tuổi, nhưng trong tình cảm vẫn trưởng thành. Khi đối mặt với em, cũng khẩn khoản cầu xin em yêu ."
Giọng Lục Trầm run nhẹ khi câu .
Anh hổ, vui sướng.
Tô Dụ Nghi kịp phản ứng, trong những ngày yêu , Lục Trầm luôn kiêu hãnh, là thiên chi kiêu tử, là kỳ tài thương trường, là thừa kế gia tộc đỉnh cao.
Cô cũng hào quang của .
lúc , tất cả gánh nặng đều biến mất.
"Lục Trầm..."
Lục Trầm đặt ngón tay lên môi cô: "Đừng ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/bi-he-thong-nguoc-dai-toi-duoc-tong-tai-sung-ai/chuong-302-thoi-cho-anh-di.html.]
Giây , ngậm lấy môi Tô Dụ Nghi, nhẹ nhàng xoay chuyển.
Hơi thở nồng nặc quấn quýt.
Thân thể càng lúc càng nóng.
Tay Lục Trầm trượt xuống lưng, kéo khóa váy hội, từng bước xâm chiếm.
Tô Dụ Nghi tan rã từng mảng.
Trong màn đêm dày đặc, chỉ tiếng rên rỉ khẽ vang xa.
Hôm .
Tô Dụ Nghi mơ màng mở mắt, Lục Trầm đang cô.
Mộng Vân Thường
"Ưm, gì thế?"
"Ngắm thêm vài bảo bối của ."
Tô Dụ Nghi nhíu mày: "Sáng sớm sến thế ?"
Lục Trầm bật sảng khoái: "Thời nay thật cũng ai tin. Em ăn gì?"
Lục Trầm véo má hồng của cô.
Tô Dụ Nghi ôm buông: "Trong chăn ấm lắm, ."
"Được, , chuyện nhé?"
"Ừm."
Tô Dụ Nghi đồng ý nhưng , chỉ chúi đầu n.g.ự.c Lục Trầm, hít hà mùi hương quen thuộc.
Lục Trầm xoa tóc cô: "Em là yêu tinh hút dương khí ?"
"Em là đấy."
Nói xong Tô Dụ Nghi cố ý hít mạnh: "Thiếp thấy thiếu gia mặt hồng hào, tinh thần phấn chấn, ắt là dương khí sung mãn, thể cho tiểu nữ hưởng chút dương khí ?"
Giọng Lục Trầm trầm khàn: "Cầu còn ."
Tô Dụ Nghi ngã lăn lòng , ngón tay sờ lên vết răng vai: "Em cắn mạnh thế ? Anh đau ?"
"Hơi đau, em thổi cho ?"
Tô Dụ Nghi thật sự nhớ lúc nào cắn: "Lần em cắn, ngăn em đấy."
"Không ngăn ."
Lục Trầm ý vị thâm trầm.
Hễ Tô Dụ Nghi cắn , ắt là cô "bắt nạt" còn dữ dội hơn.
Tô Dụ Nghi hôn lên cằm : "Lục Trầm, xem chúng chia tay ?"
"Không đời nào."
Lục Trầm siết tay, kéo cô sát hơn.
"Nhỡ ? Nhỡ chúng chia tay thì ?"
"Không nhỡ."
Tô Dụ Nghi ngẩng đầu bất mãn: "Em là nhỡ, giả sử thôi mà!"
Lục Trầm nghiêm túc: "Dù chia tay, em cũng chỉ thể là của ."
Dù em chạy đến chân trời góc bể, cũng sẽ đuổi theo.
Tô Dụ Nghi lẩm bẩm: "Độc tài."
...
Trụ sở tạp chí Time.
Một phụ nữ khí chất ngông nghênh bước tòa nhà, phía là đoàn phóng viên.
Ánh mắt lạnh lẽo, rõ ràng là đến gây sự.
Nhân viên đều dậy xem náo nhiệt.
Chỉ Jane hứng thú, thực tập của cô đến cuối tháng kết thúc, cùng thực tập còn một nữa, nhưng tạp chí chỉ tuyển một.
50% cơ hội, khả năng ở khá cao.
Thêm nữa công tác sàng lọc ảnh bìa , phó tổng biên tập Kelly từng nhắc sẽ báo cáo lên cấp để giữ cô.
Chỉ là quyết định chính thức, lòng Jane thể yên.
Nhân viên cũ tin tức mới, nóng lòng chia sẻ với Jane.
"Đoán xem ai đến?"
"Không để ý."
"Là Esther của công ty mẫu CY."
Nghe là Esther, Jane hứng thú đôi chút, xem là nhân vật dẫn đầu thế hệ mẫu mới.
Ngoại hình, dung mạo chê , đúng là trời phú.
lẽ thành danh từ nhỏ, thêm chút kiêu ngạo và nông nổi, tính khí .
Người từng việc chung đều khó gần.
"Esther đến tòa soạn gì? Hình như chúng hợp tác gì với cô ."