Bị Hệ Thống Ngược Đãi, Tôi Được Tổng Tài Sủng Ái - Chương 319: Làm Mẹ Đỡ Đầu
Cập nhật lúc: 2025-09-06 16:48:34
Lượt xem: 7
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Bất kể đứa bé là của ?"
Kết quả xét nghiệm ADN đến ngày mai mới , nếu đứa bé là của Cố Vũ Thịnh, bác sĩ lo lắng sẽ đổi quyết định.
"Sẽ chuyện đó, là để đảm bảo sức khỏe nhất cho Tô Âm, còn phía Tô Dụ Nghi... nếu cô thực sự đồng ý, cứ tiến hành phẫu thuật mà tránh mặt cô , sẽ ký tên."
Hậu quả, Có Vũ Thịnh sẽ gánh chịu.
Dù Tô Âm cũng cha , , cả Tô Âm và Cố Vũ Thịnh đều thể coi là giám hộ, ai ký cũng .
Bác sĩ cũng đành bất lực. "Chỉ còn cách thôi."
Rời khỏi phòng bác sĩ, Cố Vũ Thịnh dẫn Tô Âm xuống vườn hoa dạo chơi, Tô Dụ Nghi theo phía .
Tô Âm lúc cái , lúc nghịch cái , tỏ hứng thú với thứ.
Bên ngoài bệnh viện, một phụ nữ trung niên đẩy xe bán kem.
Trên xe vẽ đủ loại nhân vật hoạt hình sặc sỡ, thu hút ánh mắt của Tô Âm ngay lập tức.
...
...
Cô vui vẻ chạy ngoài.
Hai vội vàng đuổi theo.
Kể từ khi bệnh, Tô Dụ Nghi luôn giữ cô cho khỏi cổng bệnh viện, sợ cô lên cơn nghiện hại khác, sợ cô bắt nạt.
Người phụ nữ trung niên thấy khách hàng, mặt tươi như hoa, mở tủ lạnh , "Cháu ăn loại nào?"
Tô Âm lục lọi một hồi, tay cầm hai cây kem, "Ngon quá, cháu cả hai."
Giọng điệu trẻ con khiến phụ nữ cô thêm vài giây.
Có vẻ như trí tuệ vấn đề?
Nhớ đến việc Tô Âm đang mang thai, Tô Dụ Nghi ngăn cô . "Âm Âm, ăn cái , cho sức khỏe."
Tô Âm Cố Vũ Thịnh như cầu cứu.
Tô Dụ Nghi tưởng Cố Vũ Thịnh sẽ kiên quyết ngăn cản, nhưng hành xử theo lẽ thường. "Muốn ăn thì ăn, nhưng chỉ một cây thôi. Ăn nhiều sẽ đau bụng."
Tô Âm đành đắn đo chọn một, khi rời còn ngoái ba bước một .
"Tớ ăn một cây mỗi ngày."
Tô Dụ Nghi mặt lạnh như tiền. "Không ."
Tô Âm cắn một miếng kem đầy phẫn nộ, vẻ mặt vô cùng ấm ức.
Trời càng lúc càng tối, gió cũng thổi mạnh hơn, mấy liền trở về phòng bệnh ăn tối.
Khi Tô Âm ngủ say, Cố Vũ Thịnh dậy, " về ."
Tô Dụ Nghi ngạc nhiên. "Anh đợi kết quả ?"
Dù ngày mai cuối tuần, nhưng việc xét nghiệm ADN quan trọng thế , Cố Vũ Thịnh ở ?
"Không đợi nữa, khi kết quả phiền cô thông báo cho ."
Nói xong, một lời từ biệt.
Tô Dụ Nghi sắc mặt khó hiểu. "Cáo xa, thấy phản ứng của Cố Vũ Thịnh kỳ lạ ?"
"Không , Cố tổng luôn quan tâm đến cô Tô Âm, chắc là cô nghĩ nhiều quá thôi."
Thật ?
Chính vì Cố Vũ Thịnh luôn chu việc, hôm nay liên tiếp mắc hai sai lầm nên càng kỳ lạ hơn.
"Tô Âm thai, mà cho cô ăn kem."
Con Cáo chép miệng. "Chủ nhân, ai thai ăn kem? Hơn nữa Cố tổng còn kiểm soát cho cô Tô Âm ăn nhiều."
"Vậy kết quả xét nghiệm thì ?"
Tại đợi?
" thực sự nghĩ là chủ nhân nghĩ nhiều quá." Cáo tỏ vẻ hiểu "Với Cố tổng, dù đứa bé của , vẫn sẽ đối xử với cô Tô Âm như thường, thì đợi kết quả khác gì? Hơn nữa, ở đây cũng thể đổi kết quả ."
Tô Dụ Nghi: ...
Lần đầu tiên thấy con Cái nhiều thế.
"Hy vọng là em nghĩ nhiều."
Hôm , Tô Dụ Nghi may mắn nhận nhiệm vụ tưới hoa trong hệ thống, việc bốn tiếng, thù lao 12 viên socola.
Cả vườn hoa hồng nở rộ, đỏ rực một góc, hương thơm ngào ngạt.
Tô Dụ Nghi thành nhiệm vụ với tâm trạng vui vẻ.
Vừa khỏi gian hệ thống, bác sĩ gọi điện cho cô, "Kết quả xét nghiệm ."
Tô Dụ Nghi nín thở, "Kết quả thế nào?"
"Xác suất quan hệ huyết thống giữa đứa bé trong bụng Tô Âm và Cố Vũ Thịnh lớn hơn 0.999."
Đứa bé là của Cố Vũ Thịnh!
Mộng Vân Thường
Trái tim đang thấp thỏm giờ mới yên, niềm vui trào dâng khiến đầu óc cô choáng váng.
"Cảm ơn bác sĩ, sẽ về bệnh viện ngay."
Trên đường , Tô Dụ Nghi gọi cho Cố Vũ Thịnh, ngờ bình thản đến lạ. " ."
Như dội một gáo nước lạnh.
Tô Dụ Nghi nhịn mà lạnh mặt. "Cố Vũ Thịnh, rốt cuộc nghĩ gì? Ngay từ đầu em hỏi ý kiến , nếu khinh thường Âm Âm, , dù cô cũng nhớ , ở đều ảnh hưởng đến cô ."
Cố Vũ Thịnh tỏ là yêu, từng bước bước cuộc sống của Tô Âm.
Giờ thái độ nóng lạnh rốt cuộc là vì ?
" từng khinh thường cô ." Cố Vũ Thịnh dừng , quyết định tranh thủ cuối, "Chỉ là đứa bé thể giữ."
"Tại ?"
Tô Dụ Nghi thể tin nổi. "Đây là con của mà!"
Cố Vũ Thịnh từ từ siết chặt tay. " thảo luận với bác sĩ, xác suất đứa bé dị tật hơn 50%."
Xác suất quá lớn, Cố Vũ Thịnh dám đánh cược.
Tô Dụ Nghi lúc mới hiểu , Cố Vũ Thịnh sớm giữ đứa bé.
"Anh cần lo lắng về sức khỏe của bé, cách."
Cố Vũ Thịnh nuốt lời định . "Ừ, để ."
Cố Vũ Thịnh xếp Tô Dụ Nghi diện tỉnh táo.
Về đến bệnh viện, niềm vui của Tô Dụ Nghi lộ rõ, đầu tiên cô thể hiện mặt Tô Âm một cách công khai.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/bi-he-thong-nguoc-dai-toi-duoc-tong-tai-sung-ai/chuong-319-lam-me-do-dau.html.]
Tô Âm thấy cô cũng theo. "Dụ Nghi, gì mà ngốc thế?"
Tô Dụ Nghi đặt hoa quả và đồ bổ xuống, kéo ghế cạnh, tay đặt lên bụng dẹt lép của Tô Âm. "Âm Âm, câu em bé , tớ sẽ đỡ đầu."
"Em bé?" Tô Âm nghiêng đầu. "Ở ?"
Tô Dụ Nghi chỉ bụng cô. "Ở đây."
Tô Âm há hốc mồm. " tớ thấy gì cả."
Thậm chí còn định kéo áo lên xem.
Tô Dụ Nghi giữ tay cô . "Bây giờ thấy , em bé mới chỉ to bằng hạt đậu xanh thôi. Rồi nó sẽ lớn dần, mọc tay chân và ngũ quan, ừm, còn cả tóc đen nữa."
Tô Âm suy nghĩ một lúc, "Ồ, tớ , giống như trồng cây con ? Tớ tưới nước mỗi ngày, nó sẽ mọc thêm hai mầm."
Tô Dụ Nghi gật đầu. " ."
Lo lắng thể lúc nào cũng ở bên chăm sóc Tô Âm, Tô Dụ Nghi dặn dò đủ thứ.
Không quan tâm Tô Âm hiểu .
Tô Âm bịt tai. "Không nữa, nuôi em bé mệt quá."
Tô Dụ Nghi thấy khi Tô Âm xuống giường, Tô Âm luôn cẩn thận che chở bụng, lúc vô tình chạm , lập tức . "Xin em bé, em bé sợ ?"
Đáng yêu đến mức Tô Dụ Nghi nhịn .
Trái tim nặng trĩu giờ mới nhẹ nhõm, Tô Dụ Nghi những ngày gần đây cố gắng thêm.
Có lẽ khi vận may đến, trời cũng phụ họa, Tô Dụ Nghi liên tục nhận việc thêm, socola từ hơn năm mươi tăng lên chín mươi ba, chỉ cần nhận thêm một việc nữa, cô thể mua thuốc chữa nghiện.
Cố Vũ Thịnh vẫn như thường lệ, mỗi ngày giờ đều đến thăm Tô Âm, nhưng ai nhắc đến chuyện đứa bé.
Tối hôm đó, Cố Vũ Thịnh về nhà, mà ở bệnh viện, Tô Dụ Nghi cũng quan tâm, về phòng bên cạnh ngủ.
Phòng bệnh tắt đèn, ánh trăng mờ chiếu , Cố Vũ Thịnh cạnh Tô Âm, khuôn mặt đang ngủ của cô lâu.
Lâu đến mức tưởng như động đậy, Cố Vũ Thịnh dậy rời khỏi phòng bệnh.
Đến phòng bác sĩ chủ trị.
"Anh đến ."
"Ừ." Cố Vũ Thịnh bước , đồng thời đóng cửa phòng .
Bác sĩ lấy một tờ giấy đồng ý. "Ca phẫu thuật sắp xếp chín giờ sáng mai, Tô Âm giờ đều điều trị tại bệnh viện chúng , các xét nghiệm liên quan đều , vấn đề gì."
Cố Vũ Thịnh xem kỹ tất cả điều khoản, bao gồm cảnh báo rủi ro và lưu ý, hai chữ "phá thai" như d.a.o cứa mắt .
Khi ký tên, tay run run suýt cầm nổi bút.
Bác sĩ thấy tâm trạng , an ủi, "Trước y học, tình cảm cá nhân tác dụng, Cố tổng, đúng ."
Cố Vũ Thịnh trong miệng đắng ngắt, gì đó nhưng cả lạnh toát.
Hóa lý trí như tưởng.
Nhìn bác sĩ cất giấy đồng ý, Cố Vũ Thịnh ngay.
Nhìn thêm nữa, sợ sẽ hối hận.
Cả đêm ngủ, Cố Vũ Thịnh thức trắng đến sáng.
Trong thời gian , hỏi thăm y tá về thời gian biểu của Tô Dụ Nghi, thông thường chín giờ sáng, Tô Dụ Nghi sẽ ngoài một lúc, thời gian dài ngắn khác , khi đến chiều mới về.
Cố Vũ Thịnh dậy cạo râu nhưng vẫn tỉnh táo, sự mệt mỏi hiện rõ trong mắt.
Tô Dụ Nghi để ý nhưng hỏi.
Tô Âm thấy hai im lặng. "Hai vui ?"
"Không , ăn sáng ."
"Ừ."
Tô Âm cúi đầu ăn cháo, ăn hai miếng ngẩng lên. "Dụ Nghi, đồ ăn khác khi thế?"
"Tớ thuê đầu bếp riêng nấu cho câuh, ăn gì thì với dì Tần."
Tô Âm ngoan ngoãn gật đầu.
Ăn sáng xong, Tô Dụ Nghi vệ sinh cá nhân xong liền chuẩn ngoài.
Làm việc thêm thể phiền, khách sạn bên cạnh trở thành nơi cô thường xuyên lui tới.
Tô Âm quen. "Dụ Nghi, về sớm nhé."
Tô Dụ Nghi , sang Cố Vũ Thịnh, vẫn thể như chuyện gì mà tự nhiên rời .
" đây, chăm sóc cho Âm Âm."
Cố Vũ Thịnh dám cô, giọng trầm đục. "Ừ."
Từ cửa sổ thấy Tô Dụ Nghi rời khỏi cổng bệnh viện, Cố Vũ Thịnh lấy điện thoại gọi cho bác sĩ chủ trị. "Cô ."
Rất nhanh, các y tá ùa , bảo Tô Âm đồ phẫu thuật, đưa cô đến phòng mổ.
Tô Âm sợ. "Các cô gì thế? Không đưa điều trị ?"
Cố Vũ Thịnh tới nắm tay cô. "Đừng sợ, chúng điều trị."
"... giờ điều trị cần mặc đồ màu xanh."
"Hôm nay điều trị mới."
Tô Âm một lúc mới . "Ồ."
Cô giơ tay ấn n.g.ự.c Cố Vũ Thịnh. "Anh căng thẳng ?"
Cảm giác như đang căng thẳng.
Cố Vũ Thịnh trả lời.
Phòng mổ sạch sẽ.
Y tá bảo Tô Âm lên bàn mổ, Tô Âm phản kháng nhiều.
Dù khi cai nghiện cũng từng trói chân tay, cô giãy giụa, nhưng Tô Dụ Nghi các y tá , Tô Âm dần chấp nhận.
Giờ y tá bảo gì cô nấy, chút nghi ngờ.
Tô Âm ánh đèn trắng chói chang, khó chịu nhắm mắt. "Tắt cái ?"
Các y tá dỗ dành. "Sắp xong ."
Một bác sĩ mặc áo blouse trắng bước , Tô Âm bỗng thấy bất an. "Dụ Nghi ?"
À.
Dụ Nghi .
"Cố ngốc , gặp Cố ngốc."