Bật bếp, đổ dầu chảo, Tô Dụ Nghi đập trứng , cố tình chiên trứng thật tròn trịa với ý nghĩa viên mãn. Khói bốc lên khiến cô ngứa mũi, tự chủ đầu sang một bên.
Một bàn tay dài nhỏ nhắn vươn qua, bật máy hút mùi.
" là đồ ngốc."
Tô Dụ Nghi ngẩng lên bước , "Sao đến? Lúc nãy chẳng chịu năng gì, giờ mới mở miệng ?"
Tô Dụ Nghi trách là khúc gỗ vô tri.
Lục Trầm nhướng mày, lấy bát hứng nước "Đổ ?"
"Ừm, đủ, thêm chút nữa ."
Trong lúc đợi nước sôi, Tô Dụ Nghi rửa sạch hành lá thái nhỏ. Sau đó pha nước sốt.
...
...
Mộng Vân Thường
"Lục thái gia ăn cay ?"
"Được."
Cô cho thêm xì dầu, giấm và một ít ớt .
Lục Trầm bóng lưng bận rộn trong bếp, ánh mắt dần trầm xuống.
"Cô thích nấu ăn lắm ?"
Tô Dụ Nghi ngờ Lục Trầm hỏi , khựng một chút. "Cũng hẳn."
Có ai thực sự thích nấu ăn ?
Chẳng qua là vì cho thích mà thôi.
Mì nóng hổi lò, Tô Dụ Nghi khéo léo bày hai quả trứng lên , rắc hành lên. Thơm phức.
Vốn định dùng bột ẩm thực thần kỳ, nhưng Lục Trầm cứ đó chằm chằm, cô cơ hội.
Tô Dụ Nghi định cầm bát mì lên thì Lục Trầm nhanh tay hơn.
"Để , cô lấy vài cái bát, lên ăn cùng ông nội."
Tô Dụ Nghi thở phào nhẹ nhõm.
Lục thái gia và quản gia hai lượt bước , khỏi cảm thán, "A Trầm, Dụ Nghi bên cạnh, trông cháu hơn đấy."
Lục Trầm nhíu mày, nhanh chóng đặt bát xuống, Tô Dụ Nghi mới phát hiện ngón tay đỏ ửng vì bỏng.
"Phải cầm mép bát chứ! Cứ để tay bỏng thế suốt ?”
Lục thái gia chẳng chút xót xa. "Kệ nó , thằng nhóc da dày thịt béo mà. Dụ Nghi, cháu mệt ?"
Tô Dụ Nghi múc một bát mì. "Cháu mệt ạ. Lục thái gia, nếm thử tay nghề của cháu ."
Mọi cùng ăn mì. Nét mặt Lục thái gia lúc nào cũng tươi .
"Ngon lắm. Dụ Nghi đảm đang thật đấy. Không sẽ vợ ai đây."
Đã khuya, Lục thái gia thể ăn nhiều kẻo khó tiêu mất ngủ. Ông Tô Dụ Nghi đầy trìu mến "Mì ngon lắm, chỉ tại dày ông . Giờ muộn , để A Trầm đưa cháu về nhé."
"Lý Khuê, tiễn hai đứa họ cổng. Lần nhớ đến chơi thường xuyên nhé."
Lên xe, Tô Dụ Nghi mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhớ những chuyện hôm nay: biểu diễn ở nhà thi đấu, đầu độc, đồn cảnh sát, bệnh viện, lão trạch Lục gia. Trước đây một tháng cô cũng chẳng nhiều nơi đến thế.
Nhìn đám đông bên ngoài cửa sổ, cơn mệt mỏi ập đến, Tô Dụ Nghi lúc nào .
Tỉnh dậy, xe đỗ cổng khu chung cư. Lục Trầm yên lặng suy tư, tiếng động liền đầu .
Tô Dụ Nghi còn ngái ngủ, phản ứng chậm chạp.
Nhìn một lúc, cô mới . "À, Lục tổng, về đây. Cảm ơn đưa về."
Lục Trầm thấy lòng xao động, cảm giác như mèo cào trỗi dậy.
Lục Trầm bước xuống xe, lấy từ ghế một túi đồ ăn vặt.
" mua đường, cô mang về ăn ."
Tô Dụ Nghi nhận. "Không cần , đang giảm cân, ăn mấy thứ ."
Lục Trầm thấy Tô Dụ Nghi cả tối chỉ ăn vài sợi mì, sợ Tô Dụ Nghi đói nên mới đặc biệt mua. Toàn đồ ăn ít calo, ít béo, lúc chọn còn nghĩ cô thích .
Môi Lục Trầm mím chặt, tỏ vẻ vui. "Cầm lấy ."
Cáo xa vội nhắc nhở. "Chủ nhân, nhận , Lục Trầm mua riêng cho cô đấy."
Tô Dụ Nghi mới nhận lấy. "Cảm ơn ."
Cô chậm rãi bước khu chung cư.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/bi-he-thong-nguoc-dai-toi-duoc-tong-tai-sung-ai/chuong-98-trong-co-hoi-nguoi-hon-roi-day.html.]
Nghĩ cuối cùng cũng nghỉ ngơi, nhưng cảnh tượng khi mở cửa khiến cô giật .
Tô Âm ngủ sàn, má đỏ bừng, chai lọ bia vứt khắp nơi.
"Âm Âm."
Tô Dụ Nghi gọi mấy tiếng, Tô Âm mới phản ứng.
"Ha, cưng về , ợ."
Mùi rượu suýt Tô Dụ Nghi ngạt thở.
Cô gắng gượng đỡ bạn lên sofa. "Sao thế ?"
Lúc chia tay vẫn bình thường mà.
Tô Âm mếu máo, lẩm bẩm vài câu, bất ngờ ôm lấy Tô Dụ Nghi nức nở. Không thảm thiết, gào thét, chỉ im lặng mà đau đớn.
Chẳng từ khi nào, Tô Âm còn nữa.
Tô Âm luôn nhẫn nhịn, giấu giếm, , giả vờ. Như chuyện gì. Suốt ngày lêu lổng chẳng gì. Tiếng của Tô Âm khiến lòng Tô Dụ Nghi thắt .
"Tớ hỏi nữa, Âm Âm."
Tô Dụ Nghi vỗ nhẹ lưng Tô Âm, nước mắt cũng lăn dài. Dần dần, tiếng nhỏ , im bặt. Tô Dụ Nghi kỹ thì Tô Âm ngủ .
Tô Dụ Nghi dìu Tô Âm lên giường, dọn dẹp nhà cửa, nhưng lên giường trằn trọc mãi ngủ .
Mãi đến sáng mới chợp mắt chút.
Cáo xa thường nhắc nhở giờ giấc, để cô ngủ thoải mái.
Trưa tỉnh dậy, Tô Âm đang hút thuốc ngoài ban công, gương mặt kiều diễm ẩn hiện trong làn khói.
Tô Âm kéo dây áo, dập tắt điếu thuốc.
Tô Dụ Nghi như chẳng chuyện gì, giọng điệu bình thản, "Trưa nay ăn gì? Tớ bếp nhé, lâu tớ nấu cho một bữa."
cơ hội.
"Cậu hỏi chuyện gì xảy ?"
Tô Dụ Nghi dừng "Cậu thì tớ , , tớ sẽ bao giờ hỏi."
Lâu , cả hai bất giác lên.
Tô Dụ Nghi trách móc. "Cậu bắt đầu hút thuốc từ khi nào ?"
"Mấy hôm nay thôi, sẽ hút nữa."
Trước đây Hoắc Cảnh cho, Tô Âm theo sở thích của đại gia, chỉ thấy hút hết điếu đến điếu khác, tưởng gì thần tiên.
Hút mới , chẳng gì đặc biệt.
Cục cảnh sát thành phố Kinh thành.
Nhân viên bưu điện cầm bưu kiện hô to, "Bưu kiện, ai ký nhận ?"
Mấy thanh niên trong sảnh , "Ai đặt hàng ? Đừng bảo là tất đen chứ."
Mọi ồ, nhận bưu kiện.
"Ơ, nhận cụ thể."
Mở , là một chiếc USB. Bằng trực giác nghề nghiệp, họ nhận điều bất thường.
Lão Lưu ngẩng đầu, "Mang lên phòng họp xem."
Trên đường , thanh niên tóc ngắn hỏi Lão Lưu, "Từ Nhược Hoan thực sự là đầu độc ?"
Sáng nay, Từ Nhược Hoan đưa đến đồn thẩm vấn, đến giờ vẫn xong.
Lão Lưu giữ kín, nhiều, nhưng sự thật rõ, hung thủ rõ ràng.
Chỉ là gia đình họ Từ mặt bảo lãnh, nhà họ Trần kiên quyết nhượng bộ. Kết quả cuối cùng còn do đồn cảnh sát quyết định, mà là cuộc đấu giữa hai gia tộc.
Cắm USB , màn hình hiện lên hai đoạn video.
"Đừng bảo là video nóng nhé."
"Ha ha, phê đấy."
"Phát sóng đồi trụy công khai ?"
"Biết luật mà phạm tội càng nặng đấy."
Mấy cảnh sátq mới lúc nào cũng lơ ngơ.
Lão Lưu bật video lên.
Rõ ràng là bằng điện thoại, chất lượng cao, nhưng cô gái trong video chính là Từ Nhược Hoan.
Trang phục giống hệt trong video giám sát!