Bị Lừa Xuyên Sách, Tôi Cầm Kịch Bản Và Hàng Tích Trữ Xuyên Về Những Năm 70 - Chương 119: --- Xuất viện
Cập nhật lúc: 2025-11-02 07:33:45
Lượt xem: 18
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2g34BBhjFr
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lâm Thụy Phương mang cho Nam Mạt một hộp cháo mặn đầy ắp trong cặp lồng giữ nhiệt. Dùng nước hầm xương quạt nền, khi hầm gần xong thì lấy xương , lọc thịt từ xương quạt để riêng.
Vớt bỏ lớp mỡ nổi thừa trong nước dùng cho cơm trắng nấu, gần khi tắt bếp thì cho rau xanh và thịt xương quạt lọc , còn đ.á.n.h thêm hai quả trứng nữa.
Lâm Thụy Phương đỡ Nam Mạt dậy vệ sinh , đó đưa cô về giường, mở hộp giữ nhiệt , một mùi thơm nồng nàn tràn ngập cả phòng bệnh, “Nhiều quá , con ăn hết chừng .”
Mèo Dịch Truyện
“Cứ ăn nhiều , nếu thực sự ăn hết thì cứ để đó.”
Từ Nhã mắt chớp bát cháo trong tay Nam Mạt, bát cháo trông còn ngon hơn cả thịt kho tàu ở căng tin.
Nhịn nhịn vẫn nhịn , cô lấy một hộp ruốc thịt từ tủ của , đến cạnh giường Nam Mạt.
“Đồng chí, cô… ăn ruốc thịt ?”
Nam Mạt cô gái béo , nếu cô xuất hiện trong phòng sản phụ, cô còn thấy bụng bầu của cô , quả thật là béo đều quá mức.
Lúc Từ Nhã cầm ruốc thịt, mắt vẫn rời bát cháo trong tay cô, cô còn gì mà hiểu nữa.
Cười , “Cô chê ăn một miếng ? Nếu chê thì chúng đổi cho ăn nhé?”
“Không chê, chê.” Nói cô đưa cho Nam Mạt một cái bát nhỏ.
Nam Mạt múc đầy một bát cho cô , một bát cháo múc xong, cháo trong hộp giữ nhiệt trông vẫn vơi là mấy.
Từ Nhã nhận lấy bát đặt một hộp ruốc thịt nhỏ lên tủ đầu giường Nam Mạt, Nam Mạt nhướng mày, “Cho hết ?”
“Cô cứ ăn , còn nhiều lắm. Bố là giám đốc nhà máy ruốc thịt Phúc Thị, chuyên loại ruốc . Cô nếm thử , ngon lắm.”
Lý Ngọc và sui gia lấy cơm về, thấy con gái ăn , “Con nhỏ ham ăn , còn dám xin đồ ăn nữa chứ.”
Lâm Thụy Phương xua tay, chỉ ruốc thịt, “Đổi ruốc thịt với chúng đấy.”
Lý Ngọc cũng mở hộp cơm, đưa cho Nam Mạt, “Vừa mới lấy thức ăn xong, cô xem thích ăn gì.”
Lâm Thụy Phương bảo cô tự ăn nhanh , “Tiểu Mạt nhà mới sinh con, mấy món vẫn ăn .”
Ở đây một khí hòa thuận, còn Vương Hiểu Linh ở giường bên cạnh thì khó khăn ăn tô mì cá tanh đến c.h.ế.t.
“Cô xem , đưa cơm cho nó, đặc biệt mua cá về nấu mì cho nó đấy, cứ cái kiểu kén cá chọn canh như thế , sữa mới lạ.”
Chồng Vương Hiểu Linh cô như cũng chút tức giận, trong thời gian m.a.n.g t.h.a.i cũng thế, cô gì cô cũng thích ăn, tự đói đến tiều tụy, đứa bé cũng nuôi nhỏ như .
“Hiểu Linh, em như thế mà cho con bú, em thể đừng bướng bỉnh như .”
Vương Hiểu Linh òa lên, khụt khịt nhét mì miệng, nuốt nôn hết.
Tiếng nôn ọe khiến mấy đang ăn cơm trong phòng bệnh đều thấy buồn nôn.
Lâm Thụy Phương cau mày đẩy ghế sang phía Vương Hiểu Linh, cho Nam Mạt thấy Vương Hiểu Linh, “Con đừng để ý, ăn cơm của con .”
Cố Nhiên ăn cơm ở ngoài cửa đẩy hai đứa trẻ . Lâm Thụy Phương thấy các con thì bảo Cố Nhiên đẩy chúng gần, cúi chúng ngủ say xe đẩy, ,
“Nhìn một cái là là con của hai đứa, cả giống hệt Cố Nhiên hồi nhỏ, em út như đúc từ khuôn của Tiểu Mạt .”
Lý Ngọc cũng đến , “Chị cả thật phúc, hai đứa bé nhà chị lớn thật . Chỉ là sinh con chắc ít chịu tội đúng .”
Lâm Thụy Phương gật đầu, “ , chị xem cái vóc dáng của hai đứa , Tiểu Mạt nhà chịu khổ lắm.
Chị chúng đỏ au thế , da dẻ chắc chắn sẽ giống Tiểu Mạt nhà .”
Mẹ chồng Vương Hiểu Linh hai nhóc béo cũng khỏi ghen tị, đứa cháu gái gầy như con khỉ khô của , càng càng thấy chê.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/bi-lua-xuyen-sach-toi-cam-kich-ban-va-hang-tich-tru-xuyen-ve-nhung-nam-70/chuong-119-xuat-vien.html.]
Đứa bé vốn đói, lúc bắt đầu quấy.
“Khóc, mãi. Mẹ mày cũng chẳng sữa cho mày bú, ích gì!” Nói thì thế, bà vẫn bế đứa bé lên dỗ dành.
Vương Hiểu Linh ăn chồng thì càng t.h.ả.m thiết hơn.
Tiếng ở đây ồn đến hai cục cưng béo mũm mĩm, lông mày nhỏ nhíu , như thể kiên nhẫn tỉnh giấc.
Cố Nhiên và Lâm Thụy Phương nhẹ nhàng vỗ về hai đứa trẻ, Nam Mạt với Cố Nhiên, “Anh hỏi xem chúng bao giờ thể xuất viện.”
Cố Nhiên cũng cảm thấy giường bên cạnh chẳng ai bình thường, dỗ con xong liền đến văn phòng bác sĩ.
Lâm Thụy Phương đỡ Nam Mạt xuống, , “Cố Thanh về thư cho bố nó , mai sẽ gửi . Để ông cùng chúng , lão nương cho ông sốt ruột c.h.ế.t .”
Nam Mạt buồn chồng , “Mai bảo Cố Nhiên gọi điện cho bố là , tiện thể hỏi xem ông khi nào qua.”
Lâm Thụy Phương gật đầu , “Mẹ con ngày chắc đến nhỉ? Hay là ở bệnh viện thêm hai ngày nữa, đến lúc đó đón sui gia cùng về.
Con sinh đôi, dù cơ thể đến mấy cũng cẩn thận một chút. Trong bệnh viện bác sĩ, đừng vội xuất viện chứ.”
Nam Mạt nhỏ giọng với Lâm Thụy Phương, “Ở bệnh viện ồn ào quá, thoải mái bằng ở nhà. Lát nữa xem bác sĩ , cô bảo bao giờ xuất viện thì chúng xuất viện.”
“Được, lời bác sĩ. Nhắm mắt nghỉ ngơi một lát , ngủ cũng dưỡng thần.” Lâm Thụy Phương đắp chăn cẩn thận cho Nam Mạt để cô nghỉ ngơi.
Cố Nhiên về Nam Mạt mở mắt, “Bác sĩ ?”
“Bảo là nếu ngày mai vấn đề gì thì thể xuất viện .” Nước linh tuyền của Nam Mạt hữu ích hơn bất kỳ bệnh viện nào, thực sự cần thiết ở bệnh viện chịu khổ.
Lâm Thụy Phương bác sĩ cũng yên tâm phần nào, "Cũng , về nhà còn nghỉ ngơi thoải mái hơn, ăn uống cũng tiện."
Từ Nhã Nam Mạt ngày mai xuất viện, cũng chẳng bận tâm gì khác, ghé hỏi, "Đồng chí , bình sữa nhà cô mua ở thế?"
"Chú mang về từ Hồng Kông."
Nghe là hàng mang từ Hồng Kông về, Từ Nhã tiếc nuối gật đầu, "Thôi , cứ tưởng ở Kinh đô mua chứ."
Nam Mạt với cô , cũng chẳng định bán cho cô . Bình sữa tích trữ nhiều, hơn nữa núm v.ú cao su kịp thời khi trẻ lớn lên, bán cho cô dùng cũng chẳng bao lâu.
Cố Nhiên Lâm Thụy Phương , "Mẹ, về , Lý Văn Hoa vẫn đang đợi ở cửa kìa. Vả thì Mạt Mạt cũng ngủ ."
Lâm Thụy Phương gật đầu, sờ sờ tã lót của cháu nội, "Thôi , về đây. Con ở đây chăm sóc Tiểu Mạt cho , mai mang bữa sáng đến cho hai đứa."
Tiễn Lâm Thụy Phương xong, Cố Nhiên pha cho Nam Mạt một cốc sữa bột, sắp xếp cho Nam Mạt vệ sinh cá nhân.
Cho hai đứa trẻ uống sữa bột, tã, đặt trai giường bệnh cùng Nam Mạt, còn em trai thì cùng ghế xếp của chăm bệnh.
Buổi tối, hai đứa trẻ trung bình cứ 2 tiếng cho b.ú một , tã một . Nam Mạt ngủ suốt, cả đêm nghỉ ngơi cũng xem như yên .
Sáng sớm đến 6 giờ, Lâm Thụy Phương và Cố Thanh đến. Họ bảo Cố Nhiên cứ ngủ thêm một lát, để họ trông chừng.
Nam Mạt tiếng của Vương Hiểu Linh ở giường bên cạnh đ.á.n.h thức, nếu thấy cô sinh con, bên cạnh ai chăm sóc, Lâm Thụy Phương thực sự c.h.ử.i mấy câu tục tĩu.
Đỡ Nam Mạt dậy ăn sáng, giục Cố Nhiên gọi bác sĩ đến kiểm tra cho Nam Mạt.
Sức khỏe Nam Mạt hồi phục khá , bác sĩ dặn dò mấy câu mới cho họ xuất viện.
Lâm Thụy Phương và Cố Thanh dọn dẹp đồ đạc trong phòng bệnh, Cố Nhiên gọi điện về đơn vị bảo lái xe đến đón.
Chờ ở đây dọn dẹp xong thì xe cũng đến, mấy bế con, xách đồ về nhà.