Bị Lừa Xuyên Sách, Tôi Cầm Kịch Bản Và Hàng Tích Trữ Xuyên Về Những Năm 70 - Chương 37: --- Hồ Minh Lượng không bình thường

Cập nhật lúc: 2025-11-02 07:32:11
Lượt xem: 37

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Lf9NukroY

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Sau cuộc “hợp tác tác chiến” , quan hệ giữa Cố Thanh và mấy càng thêm thiết.

 

Tình cảm của Cố Thanh dành cho Nam Mạt từ thích nâng lên thành sùng bái.

 

“Ăn xong các dạo nữa , biên bản lời khai ở chỗ công an xong còn đến chỗ chú một chuyến, chúng sẽ hội hợp ở chỗ xe bò.”

 

“Chị Nam, chỗ công an em cùng chị…” Cố Thanh lo lắng Nam Mạt sẽ sợ hãi, dù chuyện đều do cô mà .

 

“Không , em cứ chơi với chị Viên Viên các thứ .” Nam Mạt xoa đầu Cố Thanh, tính cách của cô bé hợp ý cô, trông ngoan ngoãn nhưng cũng chịu thiệt thòi.

 

Đoàn chia ở nhà hàng quốc doanh, Nam Mạt thẳng đến cục công an, chỉ mười mấy phút xong biên bản lời khai.

 

Làm xong biên bản, cô tìm một chỗ vắng , lấy từ trong gian một cái gùi, trong gùi đựng 10 chiếc khăn lụa và 5 bộ chăn ga gối đệm bốn món màu đỏ ren, đến hợp tác xã mua bán tìm dì Trương Kiến Hồng.

 

Nam Mạt vác gùi hợp tác xã mua bán dì Trương Kiến Hồng kéo cửa, “Tiểu Mạt, hôm nay hàng gì ?”

 

“Dì xem, cháu hứa mang khăn lụa đến cho dì đây.”

 

Nam Mạt tùy tay rút một chiếc, khăn lụa mềm mại, bóng mịn ánh ngọc trai, những đường nét màu tím nhạt và xanh lục đậm quấn quýt một cách đều đặn quanh viền khăn, ở giữa còn in vài bông hải đường.

 

Nam Mạt giúp dì Trương Kiến Hồng quàng lên cổ, những ngón tay khéo léo thắt cho dì một kiểu thắt nút Paris lười biếng.

 

Rồi lấy từ trong túi nhỏ một chiếc gương con, “Dì Trương, xem thế nào ạ.”

 

“Đẹp thật.” Dì Trương Kiến Hồng sờ chiếc khăn lụa, ngờ chiếc khăn lụa đến .

 

“Chiếc khăn lụa rẻ nhỉ?”

 

“Một chiếc 1 đồng 6 hào, những chiếc khăn lụa cháu đặc biệt nhờ chú cháu giữ cho dì. Dì cũng là sành hàng, bán ở Hải Thị ít nhất cũng 2 đồng một chiếc.

 

Dì xem, cháu 10 chiếc ở đây, thể đưa hết cho dì. Nếu dì thấy đắt thì cháu vẫn sẽ gửi cho chú cháu.”

 

“Lấy! Sao lấy, đưa hết 10 chiếc cho dì.” Vừa còn trả , dì Trương Kiến Hồng nỡ, vả 1 đồng 6 hào cũng quá đắt, dì bán 1 đồng 8 hào chẳng vẫn lời chắc .

 

“Được, đưa hết cho dì. Dì Trương, dì xem bộ chăn ga gối đệm .” Nói Nam Mạt từ trong gùi lấy bộ bốn món trải cho dì Trương Kiến Hồng xem.

 

“Chà! Đây là cả một bộ ?”

 

“Đương nhiên , thì gọi là bộ bốn món chứ. Một ga trải giường, một vỏ chăn, hai vỏ gối.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/bi-lua-xuyen-sach-toi-cam-kich-ban-va-hang-tich-tru-xuyen-ve-nhung-nam-70/chuong-37-ho-minh-luong-khong-binh-thuong.html.]

Dì xem hoa văn , dì chẳng sắp cưới ? Mua cái của hồi môn thì oai bao nhiêu.”

 

đúng đúng, dì xem đầu óc Hồng Kông mà nghĩ , đồ gì cũng ghê ha.” Dì Trương Kiến Hồng vuốt ve rời tay.

 

Bất kể khác , cũng giữ hai bộ, con gái mấy năm nữa cũng đến tuổi dựng vợ gả chồng , giữ hai bộ của hồi môn cho con gái thì còn gì bằng.

 

“Cháu nhé, cái hề rẻ , 22 đồng một bộ.

 

Dì cũng loại hàng cao cấp bình thường nào cũng thể mua nổi, nên chất liệu và gia công đều là loại nhất.

 

Cháu ở chỗ chú cháu nài nỉ mãi chú mới giữ cho cháu 5 bộ, cháu đều mang đến cho dì .

 

Cháu nghĩ dì quen chắc cũng đều dùng đồ , đồ kém mang đến dì cũng chẳng thèm để mắt tới.”

 

Nam Mạt cũng là thử xem dì Trương Kiến Hồng bao nhiêu khả năng, nếu bộ bốn món thể bán , thể mang thêm những món đồ giá trị hơn đến.

 

“Đưa hết cho dì, chỉ cần hàng , đáng giá tiền, dù đắt hơn nữa dì cũng thể bán .”

 

Lúc thu tiền, Nam Mạt bớt tiền một chiếc khăn lụa, “Dì Trương, chiếc khăn lụa dì đeo lắm, cháu nỡ để dì tháo . Cứ đeo thế , coi như cháu tặng dì.”

 

Dì Trương Kiến Hồng càng yêu mến cô hơn. Tiểu Mạt nhất định là việc lớn, sảng khoái, hào phóng.

Mèo Dịch Truyện

 

Thu tiền xong, Nam Mạt một con hẻm vắng , cất chiếc gùi rỗng gian, đổi lấy một chiếc gùi đầy ắp đồ ăn thức uống để mang về điểm thanh niên trí thức.

 

Khi xuất hiện đường cái, Nam Mạt xe đạp.

 

“Tiểu Mạt, mua xe đạp ?” Lục Viên Viên nhảy từ xe bò xuống.

 

, quen xe bò, mua xe đạp cho tiện.” Vừa vỗ vỗ yên , “Ai xe đạp? Lại đây, đèo.”

 

“Em! Chị Nam, chị đèo em!” Cố Thanh chạy tới, giơ tay như học sinh tiểu học .

 

Hồ Minh Lượng Trần Nhược Nam, hai tay đút túi quần, một cách tự nhiên với cô, “Xe đạp của ở nhà, lát nữa sẽ gọi điện nhờ gửi qua, cũng thể đèo cô thành phố.”

 

Mấy khó hiểu Hồ Minh Lượng, Trần Nhược Nam đến sởn gai ốc.

 

Ngày hôm nay Hồ Minh Lượng dường như đều bình thường, gì đó đúng, rốt cuộc xảy chuyện gì mà cô ?

 

Lục Viên Viên Trần Nhược Nam, Hồ Minh Lượng, đưa cho Nam Mạt một ánh mắt , “Tiểu Mạt, đèo tiểu Cố Thanh về , đợi về đến nhà chúng chuyện.”

 

 

Loading...