Bị Lừa Xuyên Sách, Tôi Cầm Kịch Bản Và Hàng Tích Trữ Xuyên Về Những Năm 70 - Chương 87:: Mua len sợi ---
Cập nhật lúc: 2025-11-02 07:33:12
Lượt xem: 23
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1qTxv2arfV
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Buổi tối Nam Mạt ôm Cố Nhiên giường, đầu tựa lồng n.g.ự.c cảm nhận ấm cơ thể .
"Em đang nghĩ gì ?" Cố Nhiên dùng tay vỗ nhẹ lưng cô.
4.Nam Mạt gì, chỉ ôm chặt hơn. Cô nhiệm vụ cụ thể là gì, Cố Nhiên và Nam Tiêu cũng sẽ cho cô . Nghĩ đến những vết sẹo do d.a.o và vết thương do đạn khắp cơ thể , Nam Mạt lo lắng thôi, giờ khắc cô mới thực sự cảm nhận sự vất vả của một vợ lính.
Cố Nhiên thấy cô gì, liền nhấc cô lên một chút, để cô sấp , nâng mặt cô lên bắt cô .
"Đừng lo lắng, và Nam Tiêu sẽ bình an vô sự."
Nam Mạt gật đầu, nở một nụ với , nhắc đến chuyện nhiệm vụ nữa: "Ngày mai em với chị Tần và mấy nữa mua thịt dê, thích ăn thịt dê ?"
Nhận sự lo lắng của Nam Mạt, Cố Nhiên trở đè cô .
"Thích, em gì cũng thích."
Vừa , chút do dự cúi xuống hôn, hai cánh môi nóng bỏng dán chặt , như hòa tan đối phương m.á.u thịt.
Anh dùng nụ hôn sâu đậm , cố gắng nuốt trọn lo lắng, ưu phiền trong lòng Nam Mạt, như thể bằng cách đó thể gánh vác bất an cho cô.
Nam Mạt khẽ nhắm mắt, hàng mi dài khẽ run, như cánh bướm vẫy. Bình thường cô thể sẽ chút ngượng ngùng và kháng cự, nhưng hôm nay cô phối hợp một cách lạ thường.
Trong phòng ngủ, nhiệt độ cũng tăng lên nhanh chóng. Ánh đèn vàng ấm áp dường như cũng tình yêu nồng nàn lây nhiễm, trở nên dịu dàng và mờ ảo hơn.
Cố Nhiên đưa tay tắt nguồn sáng duy nhất, dùng cơ thể mạnh mẽ hòa tan phụ nữ nhỏ bé .
Ngày hôm , theo tiếng báo thức, Nam Mạt và Cố Nhiên cùng lúc thức dậy, xuống giường chân mềm nhũn suýt ngã.
Cố Nhiên lập tức bế cô lên đặt trở giường: "Hay là hôm nay em đừng nữa, thích ăn thịt dê, sẽ cho mang một con về."
Nam Mạt liếc một cái: "Đã hứa thể , huống hồ là em tự ."
Cô gạt tay Cố Nhiên , đến tủ quần áo lấy chiếc áo khoác dày mặc .
Trước tiên cô đến bàn ăn lấy bữa sáng , bảo Cố Nhiên ăn xong , còn thì gian rửa mặt.
Trong gian cô ăn sáng xong, rót đầy một bình nước suối linh thiêng mới khỏi gian.
"Tiểu Mạt, chúng chuẩn xuất phát thôi." Tần Diệp gọi ở cửa.
"Em ngay đây." Cô ngoài khóa cửa, cùng Tần Diệp về phía xe.
Trên đường, Tần Diệp giới thiệu các chị vợ lính cho Nam Mạt quen, đều ấn tượng về Nam Mạt.
Vợ Đoàn trưởng Cố xinh , tính tình thoải mái, câu nệ.
Tuyệt đối sẽ vì gia thế mà coi thường khác. Cũng sẽ vì chồng chức vụ cao mà kiêu.
"Nam Mạt, cô đan áo ? Ở thôn một xưởng chế biến len, nếu cô đan thì thể mua một ít, chất lượng mà màu sắc đa dạng." Thạch Xuân Hà, vợ Tiểu đoàn trưởng Thành .
Nam Mạt : " chỉ đan mũi bằng, đây đan khăn quàng cổ , chứ đan áo bao giờ."
"Biết đan mũi bằng là , lúc đó dạy cô, đủ kiểu dáng." Sử Xuân Mai, vợ Tiểu đoàn trưởng Tô .
Thạch Xuân Hà thì vui vẻ: "Xem cô tự hào kìa, cô còn là học hai năm mà."
Sử Xuân Mai cũng sang Nam Mạt : "Vậy cô cứ học chị , đây là cao thủ đấy."
"Thôi cô ơi."
Mèo Dịch Truyện
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/bi-lua-xuyen-sach-toi-cam-kich-ban-va-hang-tich-tru-xuyen-ve-nhung-nam-70/chuong-87-mua-len-soi.html.]
Trên đường rộn ràng tiếng , thời gian trôi qua nhanh. Đến nơi, Nam Mạt chuẩn xuống xe cùng thì Tần Diệp giữ : "Tiểu Mạt, chiếc khăn lụa mà dặn cô mang ?"
Nam Mạt ngẩn một lát, lập tức phản ứng , từ trong túi, thực chất là từ gian, lấy một chiếc khăn lụa trơn màu.
"Quấn khăn lên đầu , ở đây gió cát lớn lắm, kẻo hỏng mặt đấy."
Mọi xuống xe liền thẳng đến nhà trưởng thôn, dê vẫn g.i.ế.c, chỉ chờ đám vợ lính đến báo lượng.
Nam Mạt trực tiếp lấy cả một con dê, trời giờ đang lạnh, thịt cũng để lâu.
Những gia đình thể theo quân đội đều chức vụ thấp, đều mua ít.
Chọn xong dê, trưởng thôn liền sắp xếp dân làng mổ, đưa các chị vợ lính đến một nhà xưởng ở đầu thôn. Nhà xưởng lớn, công nhân đều là dân làng.
Những sợi len cũng coi là tự sản tự tiêu, nơi đây hẻo lánh nên hàng hóa thể vận chuyển quá xa, các chị vợ lính đến mua len của họ với lượng ít, nên trưởng thôn cũng bán giá rẻ.
Vừa đến nơi, các chị vợ lính liền tự chọn màu sắc.
Nam Mạt cũng mua ít, mặc dù gian , nhưng cũng cản trở cô tiêu dùng chút nào.
Khi thanh toán, Lưu Chiêu Đệ liền cãi vã: "Cho mượn một ít thì ? Đâu trả."
Đinh Lan Lan, vợ Phó tiểu đoàn trưởng Lưu, còn nhỏ tuổi, tháng mới đến. đến chồng nhắc nhở đừng quá dây dưa với Lưu Chiêu Đệ.
Lúc Lưu Chiêu Đệ quát một tiếng, cô bé ôm chặt ví tiền, mặt đỏ bừng.
Cô còn chuyện với Lưu Chiêu Đệ bao giờ, bà mở miệng hỏi mượn tiền cô chứ.
Tần Diệp là vợ chính ủy, liền bước tới kéo Đinh Lan Lan lưng: "Lưu Chiêu Đệ, cô ầm ĩ gì ở đây, tại nhất định cho cô mượn?"
Lưu Chiêu Đệ vốn tức tối vì suốt đường ai thèm để ý đến , giờ vợ chính ủy mặt nhiều như mà cô mất mặt, liền quát lên:
"Vợ chính ủy, bộ đội , đoàn kết, các cô cứ từng một... đúng, cô lập, các cô đang cô lập ."
Không ai đó ở bên cạnh lẩm bẩm một câu: "Hừ, còn cả từ 'cô lập' nữa cơ đấy."
" sẽ tố cáo các cô, các cô coi thường khác!" Nói xong còn òa lên.
Tần Diệp thật sự cái sự trơ trẽn của cô cho tức c.h.ế.t: "Được , cô tố cáo thì nhanh lên. Đừng ở đây mất mặt các chị em vợ lính chúng ."
Lưu Chiêu Đệ thấy Nam Mạt đó gì, liền sang cô : "Vợ đoàn trưởng, Hồng Diệu Võ nhà là cấp của đoàn trưởng Cố nhà cô, cô thể cho mượn ít tiền , hứa hôm nay sẽ mang len về ."
"Đồng chí Lưu, thích dính dáng tiền bạc với khác.
Với , cô mua len mang nhiều tiền hơn chút? Tiền lương của Phó tiểu đoàn trưởng Hồng chắc là đủ để mua một ít len chứ." Nam Mạt thật sự hiểu.
Thạch Xuân Hà ở bên cạnh nhạo: "Đây là gửi tiền trợ cấp của Phó tiểu đoàn trưởng Hồng về nhà đẻ , giờ ăn với chồng nữa đây."
Nhà cô ở ngay cạnh nhà Lưu Chiêu Đệ, vì chuyện mà nhà họ cãi bao nhiêu .
"Cô bậy!" Vừa còn dùng ngón tay chỉ cô , suýt nữa thì chọc mặt Thạch Xuân Hà.
Thạch Xuân Hà cũng sợ cô , một tay gạt phắt tay cô : "Chỉ gì mà chỉ! sai ? Cái chuyện tào lao nhà cô, cả khu tập thể ai mà chẳng !"
Tần Diệp thấy hai sắp cãi , kéo Thạch Xuân Hà , với Lưu Chiêu Đệ: " cho cô mượn, nhưng tiền sẽ bảo Khương Kiến Minh với Phó tiểu đoàn trưởng Hồng. Cô bao nhiêu?"
Vừa sẽ cho Hồng Diệu Võ , Lưu Chiêu Đệ liền sợ hãi. Cô định quỵt nợ, chỉ là mỗi tháng dành dụm một ít để trả dần, nhất là đừng để chồng cô .
Thấy cô ấp úng gì, Tần Diệp liền bảo những khác thanh toán tiền, thèm để ý đến cô nữa.