Mắng tỉnh
“Cốc cốc!” Tiếng gõ cửa vang lên.
Nam Mạt lau khô nước mắt dậy mở cửa. Ngoài phòng bệnh, Nam Tiêu với cánh tay băng bó đang ở cửa cô em gái mắt đỏ hoe của .
“Khóc ?”
“Ừm, , đau lòng.” Nam Mạt giọng bình thản, chỉ đơn giản bày tỏ cảm xúc của .
“Xin , Cố Nhiên đỡ đạn một nữa.” Khoảnh khắc Cố Nhiên lao về phía , còn đau đớn hơn cả khi chính trúng đạn.
Nam Mạt liếc một cái: “Anh bệnh ? Tình hình lúc đó Khương Kiến Minh với em , viên đạn vốn là nhắm Cố Nhiên.
Nếu mặt , về phía , thì còn chẳng sẽ xảy chuyện lớn gì nữa.”
Nói , cô đưa cho một quả táo: “Ăn ?”
Nam Tiêu lắc đầu: “Bác sĩ khi nào thể tỉnh ?”
Mèo Dịch Truyện
“Chưa, hai ngày nữa sẽ tỉnh thôi.” Nam Mạt kiên định, cô tin Cố Nhiên, cũng tin nước linh tuyền.
Nam Tiêu suy nghĩ của Nam Mạt, chỉ nghĩ em gái đang cố gắng mạnh mẽ: “Nghe em thai ? Có cần đến bầu bạn với em ?”
“Anh em các đứa thì , đứa thì bó băng thế , để đến cho các xem ? Yên tâm , em thể tự chăm sóc cho .”
Nam Mạt lắc lắc quả táo gọt trong tay, Nam Tiêu: “Thật sự ăn?”
Nam Tiêu nhận lấy, quan sát cô kỹ lưỡng một lúc, lúc Nam Mạt bình tĩnh đến lạ thường, điều khiến Nam Tiêu càng lo lắng hơn:
“Tiểu Mạt, em thật sự chứ? Nếu trong lòng thoải mái, nhất định với đấy.”
Tay Nam Mạt đang uống nước khựng , cô trai : “Anh thì em quả thật chút thoải mái.
Anh xem, một em đưa , giờ liệt giường mà đưa về.
Anh xem, còn thể tưởng tượng vẻ ngoài lúc cưới em cách đây một tháng ?
Anh ơi, em kiếp hối hận , em nên gả cho một quân nhân.
Anh xem em tìm nào khác , mà chịu cái khổ ở cái nơi khỉ ho cò gáy ! Em…”
“Ấy !” Nam Tiêu vội vàng ngắt lời hùng hồn của em gái, c.h.ử.i thề cũng bật , từ bao giờ em gái dũng mãnh đến thế.
“Mạt Mạt…” Cố Nhiên đang cũng Nam Mạt ồn mà tỉnh giấc, tỉnh thấy Nam Mạt hối hận vì gả cho .
Nam Mạt ở đây thấy tiếng Cố Nhiên, đột nhiên bật dậy, đến bên giường.
Lúc Cố Nhiên đang yếu ớt mở mắt cô: “Mạt Mạt, …”
“Anh ơi, gọi bác sĩ, Cố Nhiên tỉnh !”
“À? Ấy, !”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/bi-lua-xuyen-sach-toi-cam-kich-ban-va-hang-tich-tru-xuyen-ve-nhung-nam-70/chuong-92.html.]
Một lát , một nhóm bác sĩ ùa phòng bệnh. Kỷ Niệm và Trương Tuấn nhận tin cũng nhanh chóng chạy đến.
“Bác sĩ, thế nào ạ?” Nam Mạt lo lắng hỏi.
Bác sĩ cũng ngờ vết thương nặng như mà bệnh nhân phẫu thuật xong vài tiếng tỉnh .
“Quả thật là tỉnh, tình hình vết thương hồi phục . Chỉ là…”
Bác sĩ cũng , chỉ là hồi phục quá nhanh.
Nam Tiêu ở một bên mừng tả xiết, vội vàng hỏi: “Vậy là khỏi ?”
Bác sĩ gật đầu: “Hiện tại xem vấn đề lớn nào. Thể chất của Đoàn trưởng Cố… , nhà hãy chăm sóc cho , tình hình gì thì gọi chúng kịp thời.”
Kỷ Niệm và Trương Tuấn bác sĩ cũng bất ngờ, Kỷ Niệm vỗ vai Nam Mạt trêu chọc:
“Đoàn trưởng Cố nhà em đây là nỡ để em buồn, nên mới nhanh chóng tỉnh đấy.”
Nam Tiêu ở một bên ha hả: “Anh là em gái mắng tỉnh đấy, nếu tỉnh nữa, Tiểu Mạt chắc tay đ.á.n.h luôn .”
Cố Nhiên giường chỉ cảm thấy quá đông, ồn ào khiến đau đầu, đưa tay nắm lấy tay Nam Mạt: “Mạt Mạt…”
Nam Mạt cúi xuống, đặt tay tay Cố Nhiên, những khác trong phòng bệnh thấy tình hình , cũng tự giác rời .
“Có chỗ nào thoải mái ?” Nam Mạt nhẹ giọng hỏi.
Cố Nhiên lắc đầu, nắm tay cô cô đầy tủi .
“Nhìn em gì!”
“Anh thấy em hối hận vì gả cho .”
“Ừm! Là hối hận . Em thấy giường bệnh, đau lòng đến thở nổi.
Em hối hận vì hạ hương để quen ! Hối hận vì động lòng với !
Hối hận vì đồng ý kết hôn!” Nam Mạt , những giọt nước mắt lớn lăn dài từ khóe mắt.
Thấy cô , Cố Nhiên liền hoảng hốt, dùng sức kéo cô, động đến vết thương: “Sss!”
“Anh gì đấy!” Nam Mạt vội cúi xuống kiểm tra vết thương của .
Cố Nhiên giơ tay lau nước mắt cho cô: “Anh xin Mạt Mạt, là của .”
Nam Mạt vùi đầu lòng bàn tay , nhẹ nhàng : “Cố Nhiên, ? Hôm nay khi em thấy , em cứ nghĩ thấy một cái xác.
Tái nhợt như tờ giấy, em từng nghĩ yếu ớt đến mức đó. Cho đến khi em chạm ấm cơ thể , em mới xác định vẫn còn sống.
Em mặc kệ khác nghĩ thế nào, em chỉ đổ hết nước linh tuyền miệng , thấy nuốt xuống em mới yên tâm.
Em sợ, em sợ em đút , em sợ nước linh tuyền cũng cứu . Đến lúc đó, em , nghĩ đến ?”