Bị Lưu Đày? Không Sao, Ta Xây Luôn Cả Giang Sơn - Chương 144
Cập nhật lúc: 2025-11-17 13:54:05
Lượt xem: 68
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bờ nam sông Vị Hà, biển tấp nập, đen nghịt một mảng.
Dân chúng gần như kéo hết cả thành, từ sáng sớm chạy tới đây, chỉ mong chiếm một vị trí .
Mọi kích động chỉ trỏ, bàn tán sôi nổi về cỗ guồng nước khổng lồ dựng lên bên bờ sông Vị: “Là cái ? Trông vẻ vững chắc đấy.”
“Vững thì vững thật, nhưng liệu nó thật sự đưa nước sông Vị lên ? Mấy cái máng gỗ dài thượt trông đáng tin lắm.”
Rất nhiều bá tánh thức trắng đêm, đến đây từ sớm để giữ chỗ. Ánh mắt họ tràn ngập mong chờ.
Bọn họ trồng trọt đều trông chờ trời. Mỗi năm đều cầu mưa thuận gió hòa, nhưng thực sự quá khó khăn. Nếu cỗ guồng nước thật sự thần kỳ như , thể đào mương dẫn nước ruộng, thì họ sẽ còn lo lắng chuyện khô hạn, mất mùa nữa.
Nghĩ đến thôi thấy kích động.
“Ông trời ơi, phù hộ cho việc thuận lợi, phù hộ cho cỗ guồng nước thử nghiệm thành công.”
“Mộc tiểu thư, cô nhất định đấy, đừng chúng thất vọng.”
Trong khi đó, đám tiểu địa chủ tụ tập bàn tán: “Nghe chủ trì công trình là một tiểu cô nương cập kê. Lương Thành chúng bao nhiêu quan viên tài giỏi, thợ thủ công lành nghề, chẳng lẽ còn lợi hại bằng cô ?”
“Ta cũng thấy đáng tin. Không là ai chống lưng cho cô , sợ hỏng việc ? Chẳng hiểu nghĩ gì nữa.”
“Nói mạnh miệng lắm, nếu thì đúng là trò cho thiên hạ.”
Những cũng nên mong Mộc Vãn Tình thành công thất bại.
Thành công, thì danh vọng của Mộc Vãn Tình sẽ cao, bọn họ động nàng . cái vụ "ba phần địa tô" mà Mộc Vãn Tình đưa đó khiến họ tổn thất nặng nề, cục tức nghẹn ở cổ khó chịu vô cùng.
Còn nếu thất bại… mà, cỗ guồng nước đối với họ cũng là một thứ .
“Ta chỉ hiểu, tại quan phủ tốn nhiều công sức, tiền của như để nâng đỡ một đứa con gái lên?”
“Ta , lưng cô quý nhân thể tên.”
Lời , cả đám im bặt, lòng hiếu kỳ khơi dậy. “Đừng thần thần bí bí nữa, mau , rốt cuộc là quý nhân nào?”
“Người quyền thế nhất Lương Thành chúng , các ông xem là ai?”
“A, Đỗ soái ư? Không thể nào! Ông đang sỉ nhục Đỗ soái đấy ! Ngài kẻ ngu ngốc, đừng bậy!”
“Không ngài , đoán xuống thấp hơn .”
“Thấp hơn nữa ? Vậy là Tiểu tướng quân… Chắc đến mức đó .”
“Sao đến mức? Tiểu tướng quân trẻ tuổi hăng hái, dỗ cho một cô nương vui vẻ thì gì là lạ. Người khác bỏ tiền chơi đào kép, thì dùng cái để dỗ cô nương đó chơi, cũng như cả thôi.”
Nghe qua thì cũng lý, nhưng cứ thấy kỳ kỳ.
Ở phía bên , dựng mấy cái lều che nắng chân cao, thể rõ cỗ guồng nước ở đối diện.
Dưới một lều che, một đàn ông thần sắc nghiêm túc, chằm chằm cỗ guồng nước hồi lâu: “Vẽ hết .”
Người bên cạnh chần chừ: “Vẫn hoạt động , bây giờ vẽ sớm ?”
Người đàn ông gõ nhẹ lên bàn, vẻ mặt trầm tư: “Cẩn tắc vô ưu, việc đều một bước, để động.”
“Vâng.”
Tiếng bước chân vang lên, một đàn ông mặc áo xám tiến , cung kính bẩm báo: “Kim đại nhân, cho tung tin, lái sự việc nhắm Tiểu tướng quân.”
Người đàn ông khẽ gật đầu: “Làm việc cho kín kẽ, đừng để khác tra dấu vết của chúng .”
“Vâng.”
Tầm mắt đàn ông rơi xuống cỗ guồng nước, khẩy: “Ta cũng xem, Mộc Vãn Tình thể nộp một bài thi như thế nào.”
Làm ầm ĩ lớn như , nếu thất bại, Lương Thành sẽ còn chỗ cho nàng dung , phố ăn vặt tự nhiên cũng thể tiếp tục mở.
Đây là một canh bạc lớn, đ.á.n.h cược cả tương lai của Mộc thị nhất tộc.
Lá gan cũng dạng . Mộc Vãn Tình, con thể xem thường.
Bên , lều che sặc sỡ.
Đỗ phu nhân mặc một bộ thường phục giản dị, son phấn, nhưng vẫn che giấu khí chất xuất chúng.
Hai nha cầm quạt hầu, trong góc đặt một tảng băng lớn mang đến lạnh.
Tộc nhân Đỗ gia đến ít, các nữ quyến đều theo Đỗ phu nhân ngoài.
Hai cô con gái của Đỗ gia hầu bên cạnh , . Các nữ quyến trong tộc thỉnh thoảng xen vài câu đùa vui, khí náo nhiệt.
Bỗng nhiên, một giọng vang lên: “Nhạc mẫu, trời nóng như ngài cứ nhất quyết ngoài? Nhiều chen chúc thế , thật khó chịu.”
Là con rể thứ Triệu Nhất Phàm. Hắn mặc một bộ bào thư sinh màu trắng ánh trăng, dáng một tên mọt sách.
Khuôn mặt trắng nõn, sạch sẽ, nhưng vẻ mặt mất kiên nhẫn phá hỏng khí chất văn nhân của .
Cả lều bỗng im lặng. Các nữ quyến coi như thấy, dù đây cũng đầu ăn ngớ ngẩn.
Đỗ phu nhân vốn định dẫn theo, là do nhị nữ nhi cứ nằng nặc đòi phu quân cùng.
Bà còn chẳng thèm nhấc mí mắt: “Ngươi là sách, quý giá hơn chúng , ngươi về .”
Triệu Nhất Phàm đúng là kẻ sắc mặt khác. Đỗ nhị tiểu thư khẽ huých một cái, mới nhận nhạc mẫu đang vui.
Thật là, sai chỗ nào? Trời nóng thế , ở nhà mát mẻ thoải mái sướng hơn ?
Phụ nữ đúng là thích tự tìm tội để chịu.
“Nhạc mẫu, con ý đó. Con chỉ cảm thấy ngài phận tôn quý, cần thiết xem náo nhiệt, đây vốn dĩ là một trò hề lừa gạt thiên hạ .”
Đỗ phu nhân cụp mắt, mân mê miếng ngọc bội bên hông.
Bà đến đây là để cổ vũ cho con trai . Chuyện liên quan đến con trai bà, bà thể yên đến xem?
Chỉ tên ngốc là nhận điểm đó, cứ lải nhải, đúng là ngu hết chỗ . Không thèm chấp là .
Đỗ nhị tiểu thư bưng tới, tươi dâng lên cho Đỗ phu nhân: “Mẹ, uống lạnh , thể tĩnh tâm.”
Nàng cũng rót cho Triệu Nhất Phàm một ly: “Phu quân, cũng uống , tâm tĩnh tự nhiên sẽ mát.”
Đỗ đại tiểu thư khẽ lắc đầu, giở chiêu .
Triệu Nhất Phàm uống một hớp lớn, cả cũng thoải mái hơn một chút: “Con tiện nhân Mộc Vãn Tình đó chỉ trò nổi bật, quá càn rỡ, ngay cả cũng coi gì. Nhạc mẫu, ngài là nữ chủ nhân của Tây Lương, nên gương, trừng trị ả một trận thật nặng, gi·ết gà dọa khỉ, để cho đám phụ nữ Tây Lương thế nào là tam tòng tứ đức.”
Hắn châm ngòi cũng thật trắng trợn, hề che giấu ý nghĩ của .
Hắn Mộc Vãn Tình đè bẹp, thanh danh mất sạch, bằng ánh mắt kỳ quái, thầy trò trong huyện học đều tránh như tránh tà, khiến uất ức vô cùng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/bi-luu-day-khong-sao-ta-xay-luon-ca-giang-son/chuong-144.html.]
Tất cả đều là do Mộc Vãn Tình hại, tuyệt đối sẽ bỏ qua cho ả.
Các nữ quyến đang đồng loạt cau mày. là sách đến lú lẫn , còn mưu toan cải tạo phụ nữ biên quan thành tam tòng tứ đức. là bệnh.
Biên quan phong tục thoáng đãng, phụ nữ thể tự do ngoài, quả phụ cũng phép tái giá.
Rốt cuộc, biên quan chiến sự xảy liên miên, đàn ông tử trận, chỉ còn phụ nữ gánh vác cả gia đình. Một phụ nữ tam tòng tứ đức, mất chồng thì sống thế nào?
Đỗ phu nhân bực bội với : “Một nam tử mà cứ lảng vảng giữa đám phụ nữ, thật thể thống gì. Mau ngoài.”
Triệu Nhất Phàm sững sờ, lúc mới nhận cả cái lều chỉ là đàn ông, còn đều là nữ quyến trong tộc.
Ủa, mấy đàn ông khác ?
“Đại tỷ phu ?”
Đỗ đại tiểu thư kiêu ngạo nhướng mày: “Chàng đương nhiên là đang nhiệm vụ ở hiện trường .”
Mặt Triệu Nhất Phàm sa sầm . Đây là đang chế nhạo bằng đại tỷ phu ?
Đỗ đại tiểu thư lười cái bản mặt đưa đám của , thể chuyện nổi với , lúc nào cũng ông gà, bà vịt.
Dám cả gan mặt nặng mày nhẹ mặt . Ai thèm quan tâm chứ, đúng là kẻ điều.
Tại hiện trường thí nghiệm.
Một nhóm đang căng thẳng tiến hành kiểm tra cuối.
“Mộc tiểu thư, khu vực 1 vấn đề.”
Thư Sách
“Mộc tiểu thư, khu vực 2 vấn đề.”
…
“Mộc tiểu thư, khu vực 9 vấn đề.”
Mộc nhị gia cũng báo cáo: “Tình nhi, cha kiểm tra , các khâu đều vấn đề.” Ông quá căng thẳng, giọng khô khốc.
Mộc Vãn Tình gật đầu, vô cùng bình tĩnh và vững vàng: “Các vị đại nhân, chúng bắt đầu chứ?”
Hai vị đồng tri đều về phía Đỗ Thiếu Huyền. Đỗ Thiếu Huyền là chức vị cao nhất ở đây. Hắn khẽ gật đầu: “Được, theo cô.”
Mộc Vãn Tình mỉm . Hắn ngày nào cũng đến xem xét tình hình, mặt chống đỡ cho nàng, nhưng hề can thiệp, hiểu thì lắng chuyên môn.
Điểm nàng vô cùng hài lòng, đây mới là tố chất mà một lãnh đạo ngoại đạo nên .
Nàng còn sắp xếp một nghi thức cắt băng khánh thành long trọng, cảm giác nghi lễ mười phần.
Các bá tánh xem đều hô to, cảm thấy thú vị, trong lòng càng thêm mong đợi.
“Bắt đầu!” Mộc Vãn Tình phất lá cờ ngũ sắc, mặt mày tự tin, kiên định, ánh mắt rực sáng.
Đỗ Thiếu Huyền ngây ngẩn nàng. Dáng vẻ nàng lúc hiệu lệnh thật , giống như một vầng sáng, thu hút ánh mắt rời.
Tim bất giác đập nhanh hơn. Sao nhỉ?
Mộc Vãn Tình lệnh, nhấn một cơ quan, cỗ guồng nước chậm rãi khởi động. Chỉ thấy sự điều khiển của dòng nước, những chiếc gàu lớn từ từ hạ xuống sông, múc đầy nước dần dần lên. Khi lên đến độ cao nhất định, gàu nước lật úp, đổ bộ nước sông máng gỗ. Dòng nước chảy ào ạt, rớt ngoài một giọt, tất cả đều dẫn hệ thống mương đào sẵn. (Chú thích 1)
Mương nước ngang dọc đan xen, van để kiểm soát mực nước, tùy theo nhu cầu mà dẫn nước các đồng ruộng.
Dưới sự chứng kiến của thể bá tánh, một khu ruộng cạn lớn tưới mát.
Mà hệ thống mương vẫn đang liên tục đưa nước đến những cánh đồng xa hơn. Cỗ guồng nước mệt mỏi, tiếp tục lấy nước từ sông, tuần ngừng.
Mọi mê mẩn cỗ guồng nước khổng lồ, mắt dám chớp lấy một cái.
Đây đúng là thần tích! Trời phù hộ Đại Tề, trời phù hộ Tây Lương!
Không qua bao lâu, trong đám đông bùng nổ một tiếng hoan hô.
“Mộc Vãn Tình tiểu thư, guồng nước của ngài thành công ! Ngài là giỏi nhất! Bá tánh Lương Thành sẽ bao giờ quên ngài!”
Tiếng hô như mồi lửa, đốt cháy sự phấn khích của các bá tánh. Tiếng hoan hô vang lên hết đợt đến đợt khác, hô vang tên Mộc Vãn Tình.
Sau họ cần lo hạn hán nữa ! Nàng đúng là Bồ Tát cứu khổ cứu nạn!
Cái tên Mộc Vãn Tình truyền khắp ngóc ngách, uy tín của nàng tăng vọt.
Mộc Vãn Tình giọng đầu tiên quen tai, qua, thì là Mộc gia. Nàng nhịn mỉm . Cũng cách tạo thanh thế đấy, tồi, tiến bộ.
Đỗ Thiếu Huyền vui mừng nàng: “Vãn Tình, lợi hại thật, ngay là nhất định mà.”
“Hy vọng thể thích món quà .” Mộc Vãn Tình rạng rỡ.
“Muội tặng gì đều thích, nhưng món quà đặc biệt thích. Cảm ơn .” Đỗ Thiếu Huyền thoải mái. “Ta bàn với một chuyện, dâng cái lên cho Hoàng thượng, ?”
Mộc Vãn Tình mắt lóe lên, quả nhiên ngoài dự đoán của nàng. Rất , thứ đều đang phát triển theo sự kiểm soát của nàng. “Đã cho thì là đồ của , tùy xử lý. Nếu thể giúp nhiều hơn, giúp quốc gia , đó là vinh hạnh của .”
Nàng lời lẽ thật đàng hoàng, đạo đức thật , khiến những xung quanh cảm động vô cùng.
Sao một nữ tử phẩm hạnh cao khiết đến ?
Tôn đồng tri cúi đầu thật sâu: “Mộc tiểu thư, xin nhận của Tôn mỗ một lạy. Ta mặt bá tánh Tây Lương cảm tạ ngài.”
Mộc Vãn Tình vội vàng đáp lễ: “Ngài khách sáo quá. Vậy thể đề xuất một yêu cầu ?”
“Ngài cứ .” Tôn đồng tri hiểu phần nào tính cách của nàng, gì sẽ thẳng, nếu từ chối cũng nản lòng, mà sẽ dùng chút thủ đoạn để đạt thứ .
Mộc Vãn Tình vòng vo, thẳng yêu cầu: “Ta chi của Phương Kính Hãn (Phương gia chủ).”
Phương gia chủ đang nấp trong góc, đột nhiên ngẩng đầu. Nàng mà đề xuất thẳng thừng như ?
Tim ông đập thình thịch, căng thẳng đến nín thở. Liệu ?
“À, cái … hợp quy củ.” Tôn đồng tri khó xử. Mộc Vãn Tình tuy xuất sắc, nhưng nàng quan viên, thể để phạm nhân lưu đày thuộc về danh nghĩa của nàng ?
Phạm nhân lưu đày đều do Vệ sở quản lý, đây là chế độ, thể phá lệ.
Mộc Vãn Tình sớm nghĩ cách đối phó: “Vậy chuyển họ về trướng Tằng tổng kỳ thì ?”
Tôn đồng tri im lặng. Nàng đây là quyết bằng . Thôi, coi như phúc, thuận nước đẩy thuyền. “Vậy thì .”
Giao cho Tằng tổng kỳ cũng chẳng khác nào giao cho Mộc Vãn Tình dùng, như cả thôi.
Đỗ Thiếu Huyền nàng, chút bất bình cho nàng.
Rõ ràng nàng tài kinh bang tế thế, nhưng chỉ vì là nữ nhi mà thể quan, một tài hoa thể thi triển.
Muốn một thôi cũng đường vòng, thể trực tiếp thuộc về . Thật đau lòng!
Không , thể để nàng chịu ấm ức như . Phải nghĩ cách mới !
A, nghĩ !