Bị Lưu Đày? Không Sao, Ta Xây Luôn Cả Giang Sơn - Chương 160
Cập nhật lúc: 2025-11-19 14:01:47
Lượt xem: 62
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tất cả đều quỳ xuống tiếp chỉ. Thái giám tuyên chỉ nâng thánh chỉ lên, cao giọng :
“Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu : Nữ t.ử Mộc thị tên Vãn Tình thông tuệ lanh lợi, thiết kế guồng nước tạo phúc cho bách tính một phương. Thái hậu và Trẫm tin thì vô cùng vui mừng. Nay đặc phong Thanh Bình Hương Chủ, ban thưởng một bộ quan phục, một tòa phủ Hương chủ và một nông trang...” (Chú 1)
Trong lòng chấn động dữ dội. Thanh Bình Hương Chủ? Nàng thế là một bước lên trời !
Theo phẩm cấp giảm dần là Công chúa, Quận chúa, Huyện chúa, đến Hương chủ. Tuy Hương chủ là phẩm cấp thấp nhất trong tước vị hoàng gia, nhưng vẫn đủ để các quan viên từ tứ phẩm trở xuống hành lễ với nàng.
Từ một kẻ áo vải thường dân trở thành Hương chủ, đây quả thực là cá chép vượt Vũ Môn, một bước hóa rồng.
Khiến hâm mộ đến đỏ cả mắt, nhưng trớ trêu , nàng dựa chính bản lĩnh của để giành lấy.
Công công tuyên chỉ đưa thánh chỉ tay Mộc Vãn Tình: “Chúc mừng Thanh Bình Hương Chủ.”
Mộc Vãn Tình cung kính đón lấy, thuận tay nhét một túi tiền qua: “Đa tạ công công, phiền các ngài đường xa vất vả.”
Người bôn ba ngàn dặm, gió bụi dặm trường, thế nào cũng nên cho chút lộc lá để dính chút khí vui mừng.
Công công nắn nắn túi tiền, thấy phân lượng nhẹ, thầm gật đầu hài lòng. Vị tân Hương chủ quả là điều, hiểu chuyện. “Khách khí .”
Mộc Vãn Tình giơ cao thánh chỉ, tại hiện trường đồng loạt hành lễ: “Bái kiến Hương chủ, chúc mừng Hương chủ.”
Trừ nhà họ Đỗ và một vài quan viên cấp cao, những mặt ở đây về cơ bản đều phẩm cấp thấp hơn nàng.
Chỉ huy đồng tri là tòng tam phẩm, Chỉ huy thiêm sự là tứ phẩm, Phủ sứ là tòng tứ phẩm, những cần hành lễ với nàng. Thiên hộ là chính ngũ phẩm, từ Thiên hộ trở xuống đều hành lễ với Mộc Vãn Tình.
Ánh mắt Mộc Vãn Tình quét qua . Giờ khắc , tâm trạng nàng kích động khôn nguôi. Nàng thật sự .
Nàng đổi vận mệnh của chính .
Mọi đều đang với nàng, mỗi gương mặt tươi đều cho nàng một sự thật: Thế giới bắt đầu trở nên thiện với nàng.
Đỗ Thiếu Huyên giơ ngón tay cái lên với nàng, vui vẻ.
Tuy là nữ quan nắm thực quyền, nhưng từ nay về , còn ai dám coi thường nàng nữa.
Từng bước đến ngày hôm nay, thật sự quá dễ dàng. Người khác chỉ thấy hào quang của nàng, nhưng từng thấy những lúc nàng chật vật sa sút, cũng thấy những nỗ lực mà nàng bỏ .
Mộc nhị phu nhân ngẩn ngơ, như mất hồn.
Sắc mặt Triệu Nhất Phàm khó coi vô cùng, nhưng vẫn quy củ hành lễ với nàng.
Cuối cùng, tầm mắt Mộc Vãn Tình dừng hai con nhà họ Triệu đang thẳng đuỗn, sống c.h.ế.t chịu cúi đầu, sắc mặt xanh mét.
Nàng khẽ nheo mắt, ngạc nhiên hỏi: “Hai vị phẩm cấp thế nào?”
Mọi theo ánh mắt nàng. Ồ, là bọn họ.
Một hạ nhân lớn tiếng bẩm báo: “Triệu lão phu nhân là bát phẩm Nhũ nhân, Triệu tiểu thư phẩm hàm.”
Triệu Nhất Phàm là Giáo dụ, tuy chỉ là bát phẩm, nhưng cũng thể xin phong tặng cho vợ hoặc . Đỗ nhị tiểu thư phận cao quý, tự nhiên chướng mắt cái danh bát phẩm , ngay cả cáo mệnh phu nhân cũng chẳng tính, nên nhường cơ hội phong tặng cho chồng.
Triệu mẫu đắc ý, lấy việc triều đình phong sắc mệnh phu nhân vinh dự, thường xuyên khoe khoang.
Khóe miệng Mộc Vãn Tình khẽ nhếch: “Hóa là phẩm hàm gì ? Vậy hành lễ? Chẳng lẽ các nàng còn cao quý hơn các vị đại nhân ở đây ?”
Lời công khai đẩy con nhà họ Triệu về phía đối lập với . Triệu Nhất Phàm tức vội, liên tục nháy mắt hiệu cho và em gái.
Nhanh lên , đến còn hành lễ đây , đây là quy củ.
Mặt Triệu Nhất Đan đỏ bừng, trong lòng nghẹn một ngọn lửa, thế nào cũng chịu cúi đầu. Cúi đầu lúc chẳng khác nào thừa nhận nàng thua.
Thư Sách
Cái gì mà quy củ rách nát, nàng chính là phục! “Mộc Vãn Tình, ngươi... đây là tiểu nhân đắc chí!”
Mộc Vãn Tình nhướng mày. Thật chuyện, khiêu khích công khai mặt thế thì đúng là não.
“Công công, vô cớ nh.ụ.c m.ạ đương triều Hương chủ là tội gì?”
Công công cũng cực kỳ thích Triệu Nhất Đan. Ngay mặt ông mà còn vô phép tắc như , đây là bất mãn với thánh chỉ? Bất mãn với Hoàng thượng ?
“Phạm thượng, lôi xuống đ.á.n.h bốn mươi trượng.”
Tùy tùng lập tức lao về phía Triệu Nhất Đan, ấn nàng xuống đất.
Mặt Triệu Nhất Đan chạm nền đất lạnh lẽo, lúc mới sợ hãi: “Tẩu tử! Cứu ! Mau cứu ! Muội c.h.ế.t!”
Lúc đầu óc nàng linh hoạt hẳn, ai mới tác dụng.
Triệu mẫu càng cuống quýt giậm chân: “Con dâu, con mau bảo đám cẩu nô tài thả Đan Nhi !”
Câu đúng là chọc tổ ong vò vẽ. Những hoặc là công công trong cung, hoặc là thị vệ cung đình, chẳng ai là kẻ dễ chọc cả. Dù họ là nô tài, thì cũng là nô tài của hoàng thất, một bà già như bà dám kêu gào như ? Thật là tìm c.h.ế.t.
Trước mắt Triệu Nhất Phàm tối sầm. Sao hồ đồ thế ? Đây hạ nhân Đỗ phủ mà bà quát tháo thế nào cũng .
Hắn vội khom lưng tạ : “Các vị, là dân phụ quê mùa, thấy việc đời nên cái gì cũng hiểu, chỉ vì thương con gái quá thôi, xin các ngài tha thứ cho.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/bi-luu-day-khong-sao-ta-xay-luon-ca-giang-son/chuong-160.html.]
Công công lạnh: “Vậy thì để bà mở rộng tầm mắt, cái gì nên , cái gì nên . Đánh!”
Tùy tùng lập tức tay, đ.á.n.h mạnh nương tình. Triệu Nhất Đan phát tiếng kêu t.h.ả.m thiết thê lương. Trong lòng nàng càng đau đớn hơn, đ.á.n.h mặt bao nhiêu thế , nàng còn mặt mũi nào mà gả cho Thiếu soái nữa?
Triệu Nhất Phàm biến sắc, sang Đỗ nhị tiểu thư: “Phu nhân, cứu , nó kính yêu nàng nhất mà.”
Đỗ phu nhân chau mày. Bà từ sớm , nhà họ Triệu lên mặt bàn, thể gả.
Đỗ nhị tiểu thư bước , tự giới thiệu: “Công công, là nhị tiểu thư Đỗ gia. Cô em chồng của từ nhỏ đầu óc linh hoạt, mặt nó bồi tội với ngài. Sau sẽ quản giáo nghiêm khắc, xin ngài giơ cao đ.á.n.h khẽ.”
Giọng điệu nàng thành khẩn, thái độ khách khí, hề chút kiêu ngạo nào.
Công công vẻ mặt kinh ngạc, bộ như tin nổi: “Là em chồng của nhị tiểu thư ?”
“ .”
Công công Đỗ nhị tiểu thư, sang Triệu Nhất Phàm. Chẳng lẽ là mặt mà gả? “Tây Lương chú trọng môn đăng hộ đối ? Con gái ruột của Đỗ soái gả gia đình loại , thật quá đáng tiếc.”
Lời khiến nhà họ Triệu hổ vô cùng.
Công công phất tay: “Vậy nể mặt Đỗ tiểu thư, giảm một nửa.”
Người hành hình vẫn dừng tay, Triệu Nhất Đan kêu la t.h.ả.m thiết. Triệu mẫu giận vội, nóng lòng quá hóa rồ, bất chấp tất cả gào lên: “Công công, ngay cả mặt mũi Đỗ soái các cũng nể ?”
Người nhà họ Đỗ đồng loạt đen mặt. Đỗ Thiếu Huyên càng thẳng thừng đáp trả: “Mặt mũi của phụ để cho loại như các dùng.”
Triệu mẫu chỉ cứu con gái: “Chúng là thông gia, vinh cùng hưởng...”
Triệu Nhất Phàm hận thể bịt miệng bà . Hậu quả của việc dung túng thường ngày giờ lộ rõ, cứ mở miệng là đắc tội khác.
Quả nhiên, sắc mặt công công khó coi: “Vậy thì để Đỗ soái tự đến cầu tình, vui lòng nhận cái ân tình .”
Cả sảnh đường: ...
Sao thể chứ? Ân tình của Đỗ soái quý giá bao, thể lãng phí loại chuyện cỏn con ? Nghĩ thôi thấy thể nào.
Đỗ Thiếu Huyên thản nhiên : “Công công đừng để ý bà , ở đây chỉ mới thể đại diện cho phụ soái.”
Triệu mẫu tiếng kêu t.h.ả.m thiết của con gái, lòng như d.a.o cắt: “Con dâu là con gái Đỗ soái, các ngươi dám nể mặt nó?”
những như điếc, con gái Đỗ soái thì ? Có liên quan gì đến những từ kinh thành đến như bọn họ . Đắc tội thì ?
Bà còn định thêm, Triệu Nhất Phàm lao tới bịt miệng bà , cầu xin bà im lặng .
Chỉ tiếng gậy đập da thịt "bốp bốp", cùng tiếng kêu ngày càng t.h.ả.m thiết của Triệu Nhất Đan. Hốc mắt Triệu Nhất Phàm dần đỏ lên: “Mộc Vãn Tình, cô xem đủ ? Hài lòng chứ? Phàm là chút nhân tính thì nên giúp đỡ cầu tình.”
Hắn dám chọc khâm sai từ kinh thành, cũng dám hận Đỗ gia, nên trút hết oán hận lên đầu Mộc Vãn Tình.
Con đều thích bắt nạt kẻ yếu, quả hồng mềm mới dễ nắn, nhưng quên mất rằng, địa vị của Mộc Vãn Tình giờ đây khác xưa.
“Tên của là để cho ngươi gọi ? Triệu Giáo dụ, ngươi thế cũng là phạm thượng. Công công, cũng đ.á.n.h vài trượng cho nhớ đời, là đàn ông da dày thịt béo, đ.á.n.h vài cái .”
Triệu Nhất Phàm từng chịu thiệt trong tay Mộc Vãn Tình, nhưng vẫn chứng nào tật nấy: “Ta là con rể Đỗ gia!”
Mộc Vãn Tình thản nhiên bồi thêm một câu: “Hoàng t.ử phạm pháp xử như thứ dân.” Ngươi cái danh con rể thì tính là cái thá gì?
Được , lời , ai dám cầu tình nữa.
Công công ngược tỏ vẻ nóng lòng thử, dường như đ.á.n.h nghiện : “Người , lôi xuống... hai mươi trượng.”
Đầu óc Triệu Nhất Phàm ong lên. Đến mà cũng dám đánh? “Phu nhân!”
“Công công...” Đỗ nhị tiểu thư dậy nữa, môi mấp máy, công công chặn họng .
“Đỗ nhị tiểu thư, phàm chuyện gì cũng giới hạn, ngài chỉ thể xin cho một thôi.”
Ông chỉ Triệu Nhất Đan đang lóc: “Nàng , hoặc là bốn mươi trượng, hoặc là hai mươi trượng.”
Rồi chỉ Triệu Nhất Phàm: “Hoặc là , hai mươi trượng. Cộng là một . Ngài chọn .”
Triệu Nhất Phàm kinh ngạc, đó sắc mặt dần trắng bệch.
Chà chà chà, đều hưng phấn lên, thế mới thú vị chứ. Không hổ là từ kinh thành tới, đúng là cách chơi đùa.
Ngay cả hành hình cũng tạm dừng để xem kịch.
“Tẩu t.ử cứu !” Triệu Nhất Đan cả đầy máu.
“Ta... ...” Đỗ nhị tiểu thư vẻ mặt đau khổ, giằng xé: “Nếu cứu phu quân mà bỏ mặc em chồng là bất nhân.”
“Nếu cứu em chồng mà bỏ mặc phu quân là bất nghĩa.”
Nàng ôm ngực, bộ dạng yếu đuối chịu nổi cú sốc : “Mẹ chồng, là trưởng bối, con là phận con cháu, con theo .”