Bị Lưu Đày? Không Sao, Ta Xây Luôn Cả Giang Sơn - Chương 275: Cú sốc văn hóa và sự ghen tị của các quan viên Kinh thành

Cập nhật lúc: 2025-11-30 05:50:01
Lượt xem: 34

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Các quan viên cửa siêu thị, thấy những dân ăn mặc giản dị , tay xách nách mang túi lớn túi nhỏ, mặt ai nấy đều nở nụ rạng rỡ.

Nhân viên hướng dẫn ở cửa, niềm nở và khách sáo mời bọn họ trong.

Các vị quan viên vốn tự hào là những kẻ học rộng hiểu nhiều, kiến thức uyên bác, nhưng khi thấy cảnh tượng bên trong, họ khỏi chấn động mạnh.

Lần đầu tiên trong đời, họ đời còn một nơi mua sắm tiện lợi như . Tất cả hàng hóa đều sắp xếp chỉnh tề các kệ mở, bên gắn thẻ giá rõ ràng. Khách hàng tràn đầy ý , thong dong xách theo một chiếc giỏ, tự do lựa chọn những món đồ thích.

Không gian siêu thị rộng lớn, chủng loại hàng hóa đa dạng, chia thành ba khu vực chính: khu thực phẩm, khu quần áo mũ nón và khu đồ dùng sinh hoạt. Quy hoạch vô cùng hợp lý và khoa học.

Một vị quan viên nhịn thắc mắc: “Để thế sợ trộm ?”

Lòng tham của con là vô đáy, một khi kiểm soát chặt chẽ thì tệ nạn sẽ tràn lan. Để tự do lấy đồ như , trộm sạch mới là lạ.

Nhân viên hướng dẫn mỉm giải thích: “Không sợ ạ. Quy định là mua sắm mang theo tay nải túi xách.”

Vị quan viên lắc đầu, tỏ vẻ tin tưởng lắm.

Nhân viên hạ giọng tiếp: “Nếu bắt quả tang ăn trộm sẽ phạt gấp mười giá trị hàng hóa. Nếu là bản địa sẽ tước bỏ phúc lợi hộ tịch, ảnh hưởng đến cả đời con cháu . Còn nếu là nơi khác đến, sẽ đ.á.n.h gãy một bàn tay.”

Hắn chỉ tay lên bức tường trắng, nơi ghi rõ ràng những quy tắc .

Lễ Bộ thị lang tò mò hỏi: “Phúc lợi hộ tịch bản địa gồm những gì?”

“Trẻ em mới sinh mỗi tháng đều phát miễn phí một túi sữa bột dinh dưỡng cho đến năm ba tuổi. Người già 50 tuổi mỗi mùa phát một bộ vải vóc. Phàm là hộ tịch bản địa, cứ nửa năm mua hàng bình giá gồm: năm cân bông, hai thất vải, nửa cân muối và 200 cân lương thực. Những thứ đều bán với giá gốc nhập , quan phủ kiếm lời.”

Bông là sản phẩm địa phương, muối vận chuyển từ Phù Phong thành tới, chi phí thấp, so với giá thị trường thì rẻ hơn một nửa.

Dưới tình huống như , ai ngu ngốc kẻ cắp để mất hết quyền lợi? Bị tước bỏ phúc lợi chỉ đời phỉ nhổ mà còn gia đình oán trách, thật sự đáng chút nào.

Các quan viên , thần sắc phức tạp.

Những mặt hàng bình giá đủ để đảm bảo cho cả gia đình đói rét, chính sách quả thực tâm.

Họ sữa bột là thứ quý giá đắt đỏ, mà ở Tây Lương trẻ con phát miễn phí. Phúc lợi cho trẻ từ sơ sinh đến ba tuổi giúp đảm bảo các bé vứt bỏ, giảm tỷ lệ c.h.ế.t non và tạo nền tảng sức khỏe .

Gia đình của những đứa trẻ chắc chắn sẽ mang ơn đội nghĩa, từ đó sinh lòng trung thành và sự gắn kết với quan phủ. Những đứa trẻ lớn lên hiểu chuyện cũng sẽ một lòng hướng về Tây Lương.

nhịn lầm bầm: “Thật cách thu mua lòng .”

Nụ mặt nhân viên hướng dẫn cứng . Một khách hàng gần đó thấy liền tỏ vẻ vui: “Ông cái gì thế hả? Quan phủ việc , chúng đều ghi lòng tạc . Nếu ông cũng phát đồ miễn phí cho già và trẻ em của chúng , chúng cũng sẽ khen ông thôi.”

“Đừng thèm chấp bọn họ, bọn họ chỉ đang ghen tị với chúng thôi.”

“Cũng , dù Tây Lương chúng là độc nhất vô nhị mà, nhưng chúng kiêu ngạo.”

Miệng thì kiêu ngạo, nhưng n.g.ự.c ai nấy đều ưỡn cao, vẻ mặt rõ dòng chữ: Ta kiêu ngạo, tự hào, khoe khoang đấy!

Các quan viên: “...”

Thôi bỏ , cần thiết đôi co với đám dân đen .

“Chúng cũng xem thử xem.”

Mọi tản dạo. Ban đầu ai cũng mang tâm lý soi mói, bới lông tìm vết, nhưng kết quả cũng thấy: Ôi cái rẻ quá, ôi cái cũng rẻ quá! Mua! Mua! Mua! Máu mua sắm bốc lên ngùn ngụt.

Đến lúc xếp hàng thanh toán, đụng mặt , ai nấy đều trân trối, khóe miệng giật giật.

Trên tay mỗi đều xách túi to túi nhỏ, chỉ hận mọc thêm mấy tay để xách đồ.

“Khoan , chúng bảo chỉ xem thôi ?”

“Ta... mua chút đặc sản cho nhà.”

đúng, là đặc sản thôi mà, gì to tát .”

Được , các ông là đặc sản thì cứ cho là đặc sản . sữa bột, bánh sữa, phô mai mỗi thứ mua cả chục kiện là thế nào? Lại còn mua cả sữa bò tươi và sữa chua nữa? Mấy thứ đó để lâu.

Hồng Lư Tự khanh cũng hiểu mua nhiều đồ đến thế, khác lấy như cần tiền, ông cũng kìm lòng .

“Môi trường mua sắm khí, hình thức thú vị, là ai nghĩ ?”

Ông cảm thấy khi về kinh thể đề xuất với Hoàng thượng, xem liệu thể xây dựng vài cái siêu thị bình dân thế ở kinh thành .

Một khách quen cạnh xen : “Đương nhiên là Thanh Bình Huyện chủ của chúng . Ngài tài giỏi lắm, cái gì cũng . Cả con phố đều do ngài quy hoạch và xây dựng, là tâm huyết của ngài đấy.”

Các quan viên nhận rằng uy vọng của Mộc Vãn Tình ở Tây Lương cực cao, hễ là dân ở đây thì ai cũng sẽ bảo vệ nàng.

“Cả con phố thuộc sở hữu cá nhân của nàng ?”

Vị khách trợn mắt: “Nghĩ gì thế? Quyền tài sản thuộc về quan phủ. Con phố gánh vác hơn một nửa thuế má của Lương Thành, bộ tiền thu dùng để tạo phúc lợi cho bá tánh chúng đấy.”

Hóa những phúc lợi dân cư đều từ con phố .

Nhìn nụ sảng khoái của dân, trong lòng các vị quan viên một cảm giác khó tả. “Việc quản lý hàng ngày cũng là do quan phủ ?”

Vị khách lắc đầu: “Đỗ đại tiểu thư và Mộc đại phu nhân cùng quản lý con phố , các nàng cũng vô cùng tháo vát.”

Mọi trầm mặc.

Cửa hàng trưởng lúc tươi thiết : “Thưa quý khách, chúng cung cấp dịch vụ giao hàng tận nơi, chỉ cần trả thêm 100 văn tiền phí vận chuyển thôi ạ.”

Còn cả dịch vụ nữa ? Được lắm! Các quan viên liền báo địa chỉ Khách điếm Hòa Phúc, thanh toán tiền. Cửa hàng trưởng đưa cho họ một tờ danh sách nhận hàng, đến lúc nhận đồ chỉ cần đưa cho nhân viên khách điếm mang về phòng là .

Cửa hàng trưởng khẽ nhếch môi , tiếp tục chào mời: “Nhìn y phục và phong thái của chư vị đều là thể diện, kiến nghị các vị nên đến Bách Hóa Đại Lầu (Trung tâm thương mại) xem thử. Ở đó cái gì cần đều , chỉ thứ các vị nghĩ chứ thứ mua . Không dạo Bách Hóa Đại Lầu một chuyến thì coi như đến thành Tây Lương ạ.”

Những Bách Hóa Đại Lầu thường chỉ một kết cục: móc rỗng túi tiền, ai thể mà lui.

Lời của thành công khơi dậy lòng hiếu kỳ của , họ quyết định xem thử.

Dọc đường , còn thống nhất với : Chỉ xem mua nhé!

Kết quả, kịp bước , chỉ mới từ xa cánh cửa kính trong suốt sáng loáng và vẻ ngoài đồ sộ của tòa nhà thương mại, họ sợ ngây .

Tòa nhà năm tầng xây bằng xi măng với kiến trúc tuyệt , khí thế nguy nga khiến kìm dừng chân chiêm ngưỡng.

Mọi đến đờ đẫn, quả thực thể tin mắt . Đây là Bách Hóa Đại Lầu mà Tây Lương lấy tự hào ? Ngay cả kinh thành cũng thương trường lớn đến thế .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/bi-luu-day-khong-sao-ta-xay-luon-ca-giang-son/chuong-275-cu-soc-van-hoa-va-su-ghen-ti-cua-cac-quan-vien-kinh-thanh.html.]

Sau khi trong, họ càng thêm chấn động. Những gì mắt thấy tai đều là những món đồ mới lạ từng gặp bao giờ. Họ như mở cánh cửa đến một thế giới mới, thiên kỳ bách quái khiến mê say.

Từng gian hàng trang trí lộng lẫy, tủ kính trưng bày đủ loại hàng hóa tinh xảo. Nhân viên bán hàng phục vụ vô cùng nhiệt tình: “Kính chào quý khách tôn quý, xin cho phép giới thiệu sản phẩm của cửa hàng...”

Dưới sự giới thiệu thao thao bất tuyệt và sự phục vụ ân cần, đầu óc ai nấy đều cuồng, mua sắm điên cuồng. Đợi đến khi bước khỏi cửa, ví tiền của họ đều móc sạch sành sanh.

Đi một đoạn đường, mới hồn . Ối trời ơi, bảo là tiêu tiền cơ mà!

Thư Sách

Nơi còn giỏi moi tiền hơn cả mấy cái "động tiêu tiền" (tiêu kim quật), rốt cuộc là ai nghĩ ? Còn hỏi ? Chắc chắn là Thanh Bình Huyện chủ. Đầu óc nàng rốt cuộc cấu tạo thế nào ?

Đêm hôm đó, họ còn dạo phố ăn vặt Mộc thị trứ danh, mở mang tầm mắt thêm một nữa.

Hai bên đường đèn hoa treo cao, dòng đông đúc chen vai thích cánh. Có cùng bạn bè, cả gia đình cùng dạo. Trên tay ai nấy đều cầm đồ ăn vặt, ăn, mặt đều treo nụ mãn nguyện.

Tiếng rao hàng ngớt bên tai, mùi thơm quyến rũ của thức ăn quanh quẩn nơi chóp mũi khiến kìm mà nuốt nước miếng.

Nhìn giá đồ ăn rẻ như , các quan viên nhịn nổi?

Ban đầu còn chút rụt rè giữ ý, đó thì ăn uống thả phanh, ăn từ đầu phố đến cuối phố, món nào cũng nếm thử. Thật sự quá ngon!

Nào là lẩu cay, bánh thịt bò, gà hầm nấm, sương sáo, bánh đậu xanh, sữa đông hai lớp, sữa chua lên men... món nào cũng khiến dư vị vô cùng.

Cuối cùng ai nấy đều ăn đến bụng tròn vo, thể nhét thêm nữa mới lưu luyến rời .

“Cả con phố chắc là do Mộc gia mở nhỉ?”

“Thanh Bình Huyện chủ sắp xếp sinh kế cho tộc nhân đấy.”

“Ta cũng thấy ghen tị .” Ngày nào cũng hốt bạc thế , bảo ghen tị cho ?

Trở Khách điếm Hòa Phúc, trằn trọc ngủ , bèn tụ tập mở một cuộc họp nhỏ, tâm trạng ai nấy đều phức tạp.

Họ phát hiện chính mới là ếch đáy giếng. Sự kiêu ngạo của quan viên kinh thành đả kích đến tan tác.

Hồng Lư Tự khanh là đầu tiên lên tiếng: “Các vị thử tính xem lợi nhuận một năm của hai con phố là bao nhiêu?”

Cấp chần chờ một chút: “Ta nghĩ chắc cũng mấy chục vạn lượng.”

“Hẳn là cả trăm vạn, nếu thì gánh nổi các khoản phúc lợi cho dân cư .”

Hồng Lư Tự khanh lắc đầu: “Không chỉ dừng ở con đó .”

“Ta rốt cuộc hiểu tại Thanh Bình Huyện chủ thể dùng sức một mà gánh vác cả một lỗ hổng tài chính lớn như .”

Trước đó, đều chút nghi ngờ về tính chân thực của những lời đồn đại. "trăm bằng một thấy", hôm nay họ rốt cuộc phục sát đất.

Nàng rõ ràng là một thiên tài kiếm tiền.

“Tài năng như nếu ở Hộ Bộ, tin rằng quốc khố sẽ nhanh chóng lấp đầy.” Triều đình sẽ còn lo lắng chuyện phát nổi bổng lộc nữa.

Một viên thuộc quan lí nhí : “Không quy định để phụ nữ xuất đầu lộ diện ?”

Mọi giật khóe miệng. Thôi đừng nữa, thành tựu của Thanh Bình Huyện chủ thể dùng giới tính để đo lường nữa .

Nàng biến vùng biên quan cằn cỗi trở nên phồn hoa như thế chỉ trong vòng hai năm.

Hộ Bộ thị lang khẽ thở dài, như tiếc nuối, như bất lực: “Đã ai thể che lấp hào quang của nàng nữa . Thế cục định.”

Bá tánh Tây Lương an cư lạc nghiệp, cơm no áo ấm, đối với Mộc Vãn Tình kính yêu vô cùng.

Lúc , chưởng quầy đích bưng lên một bình nóng và một ấm sữa bò nóng: “Các vị đại nhân, buổi tối uống dễ mất ngủ, sữa bò giúp ngủ ngon, các vị thể uống nhiều một chút.”

“Chúng gọi sữa bò?” Một quan viên ngẩn .

Chưởng quầy tủm tỉm : “Là tặng kèm ạ. Sữa bò bên chúng khử mùi tanh, ngon bổ dưỡng. Ở đây từ quan đến trẻ con ngày nào cũng uống một bát.”

“Sữa bò là phúc lợi của quan viên ?” Cùng là quan, tại đãi ngộ khác một trời một vực thế ?

“Không ạ.”

Chưa đợi các quan viên kịp thở phào nhẹ nhõm, chưởng quầy bồi thêm: “Quan viên ở đây bao ăn ngày ba bữa. Bữa sáng sữa bò, trứng gà, bánh bao thịt. Bữa trưa và tối một món mặn, một món chay và điểm tâm.”

Mọi : “...”

Chưởng quầy vẫn hết: “Ngoài còn các loại trợ cấp: trợ cấp nhà ở, trợ cấp xe ngựa. Còn phát phiếu gạo, phiếu đường, phiếu dầu, phiếu muối nữa.”

Các quan viên ôm n.g.ự.c thon thót. Tây Lương đãi ngộ đến mức phát rồ thế ?

“Ai cũng phần ?”

Chưởng quầy liếc mắt quan sát sắc mặt họ, bình thản đáp: “Vâng, nhưng dựa theo chức quan khác mà định mức sẽ khác thôi ạ.”

Một viên quan nhỏ đảo mắt, nhịn dò hỏi: “Vậy quan viên bình thường thì bao nhiêu?”

Chưởng quầy chỉ chờ câu : “Theo , trừ các loại phiếu phát, một quan viên bát phẩm tổng cộng các khoản thu nhập cũng tầm mười lượng bạc, dư sức nuôi cả gia đình.”

Các quan viên kinh thành hâm mộ . Mười lượng bạc đấy! Quan bát phẩm ở kinh thành bổng lộc chỉ ba lượng, kém hẳn gấp ba . Đã thế còn đủ loại phiếu phát miễn phí.

Vấn đề đau lòng hơn là: mức chi tiêu ở kinh thành còn đắt đỏ hơn biên quan nhiều.

Chưởng quầy vẫn tiếp tục thao thao bất tuyệt màn khoe khoang: “À đúng , cuối năm còn một khoản tiền thưởng, tùy theo biểu hiện của từng mà định, cao nhất thể lên đến một ngàn lượng.”

Các quan viên: “...” Ta đây luôn quá!

 

 

 

 

 

 

 

Loading...