Bị Lưu Đày? Không Sao, Ta Xây Luôn Cả Giang Sơn - Chương 278: Hòa đàm, buôn bán và âm mưu đốt Bách Hóa Đại Lầu
Cập nhật lúc: 2025-11-30 06:14:52
Lượt xem: 36
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9pXTN04ddp
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cuộc hòa đàm diễn mấy suôn sẻ. Cả ba bên đều những yêu cầu riêng biệt và chịu nhượng bộ. Đại Tề đòi một ngàn vạn lượng bạc tiền bồi thường chiến tranh và yêu cầu hai nước bại trận xưng thần.
Bắc Sở đương nhiên chịu. Chuyện xưng thần thì đừng hòng mơ tưởng, nhưng kết chi bang (nước em) thì còn thể xem xét. Còn tiền bồi thường chiến tranh ư? Không ! Chúng nghèo lắm, Đại Tề các giàu như , ơn thương xót chúng .
Tây Vu càng trơ trẽn hơn. Họ thể xưng thần, nhưng Đại Tề cung cấp vô điều kiện các loại kỹ thuật như xi măng, xe chở nước, kỹ thuật trồng bông, thậm chí còn đòi vay tiền lãi suất để tái thiết quê hương. Điều khiến đoàn sứ thần Đại Tề tức điên. Vô sỉ đến cực điểm! Thua trận mà còn chiếm tiện nghi của thắng ?
Ngồi ở vị trí chủ tọa, Mộc Vãn Tình vẫn giữ thái độ điềm tĩnh nhất. Đàm phán mà, cũng giống như buôn bán thôi, " thách thì mặc thách, trả giá thì mặc trả giá".
Yến Vương bỗng nhiên sang nàng: “Thanh Bình Huyện chúa, ý ngài thế nào?”
Mộc Vãn Tình hắng giọng một cái, bất ngờ chuyển chủ đề: “Bách Hóa Đại Lầu mới nhập về một món bảo bối tuyệt thế, các vị xem ?”
Chủ đề đổi quá nhanh khiến ngơ ngác .
Hồ Đồ tò mò hỏi: “Ồ, là thứ gì ?”
Mộc Vãn Tình tủm tỉm giới thiệu: “Là bình phong thủy tinh hai mặt. Một mặt khắc hình hùng ưng dang cánh, ánh bình minh ưng tung cánh giữa trời cao, bay xa vạn dặm, uy mãnh sắc bén, ngụ ý cát tường. Mặt là bức tranh mười hai mỹ nhân, tiên khí phiêu phiêu, cứ như Cửu Thiên Huyền Nữ hạ phàm trần ...”
Nghe tả thôi cũng đủ khiến động lòng. Bình phong thủy tinh vốn là vật hiếm , huống chi là loại hai mặt, giá trị liên thành cũng quá.
Muốn!
“Bán bao nhiêu tiền?”
Mộc Vãn Tình buông một câu nhẹ tênh: “Hai mươi vạn lượng.”
Tim Hồ Đồ rỉ máu. Mấy ngày nay tiêu bao nhiêu tiền chứ? “Đắt thế ?”
“Không đắt , đây là bảo bối độc nhất vô nhị, tuyệt cái thứ hai, thể vật gia truyền đấy.” Mộc Vãn Tình quanh một lượt đề nghị: “Hay là chúng đến tận nơi xem vật thật? Mua quan trọng, quan trọng là tận hưởng niềm vui khi chiêm ngưỡng bảo bối.”
Mọi sôi nổi hưởng ứng: “Được đấy, dù họp hành cũng mệt , dạo một chút cho khuây khỏa.”
Mộc Vãn Tình mỉm , khóe miệng khẽ nhếch lên đầy ẩn ý.
Đến cửa hàng, nàng cho giải tán hết khách khứa, cả cửa hàng chỉ phục vụ riêng đoàn sứ thần, để họ hưởng thụ đãi ngộ VIP tôn quý nhất.
Được thưởng thức những món điểm tâm tinh xảo bán bên ngoài, nhân viên vây quanh phục vụ tận tình, tâng bốc lên tận mây xanh, lòng hư vinh của các vị khách thỏa mãn triệt để, ai nấy đều lâng lâng sung sướng. Mà một khi lâng lâng thì còn giữ , tay chân tự động rút tiền mua sắm điên cuồng.
Thư Sách
Mấy hôm còn than vãn ví tiền rỗng tuếch, nay một nữa tự nguyện móc hầu bao. Thật sự là kìm lòng !
Yến Vương mà khóe miệng giật giật. là một lũ đầu óc nóng lên.
“Thanh Bình Huyện chủ, ngài hợp thương nhân hơn đấy. Thủ đoạn kiếm tiền đúng là ai sánh bằng.”
Lời khen chê, nồng nặc mùi chua chát.
Mộc Vãn Tình chẳng thèm để ý, trưng vẻ mặt: Ta ngươi ghen tị đỏ mắt, thèm chấp nhặt với ngươi, cứ lẳng lặng ngươi trò hề. Thái độ đó khiến Yến Vương tức đến mức bất lực.
“Mang lên .”
Bức bình phong thủy tinh hai mặt mang , cả khán phòng im phăng phắc, trong mắt đều lóe lên tia cuồng nhiệt.
Đẹp! Quá ! Rực rỡ lung linh, sống động như thật. Những còn chê đắt bỗng cảm thấy tiền nào của nấy.
Hồ Đồ si mê ngắm bức "Thập nhị mỹ nhân thưởng xuân", phong cảnh hoa lệ phong lưu, mười hai mỹ nhân mỗi một vẻ, xiêm y phiêu dật tựa thần tiên. Mỗi đường nét đều tinh xảo đến cực điểm, linh động mà mất vẻ duy mỹ. Chỉ riêng bức tranh giá trị nhỏ, huống chi khắc thủy tinh, càng thêm rực rỡ lóa mắt.
Mặt bên là hình ảnh hùng ưng dang cánh, sống động như sắp bay khỏi mặt kính, khiến xem trào dâng một luồng hào khí.
“Ta !”
Cùng lúc đó, một giọng khác vang lên: “Gói cho .”
Là Yến Vương.
Hai sững sờ, , biểu cảm chút vi diệu. Cái cảm giác quen thuộc đáng c.h.ế.t !
Quả nhiên, Mộc Vãn Tình lên tiếng: “Nếu hai vị đều , theo quy tắc cũ, ai trả giá cao hơn thì .”
Yến Vương giật khóe miệng. là gian thương!
Hắn nháy mắt lia lịa với Hồ Đồ, ý bảo đừng nội đấu, để Mộc Vãn Tình ngư ông đắc lợi thì đáng. Lần nhường , đồ sẽ tranh.
Hồ Đồ chịu. Hắn thấy bức bình phong dâng lên cho Hoàng thượng để lấy lòng. Lần đàm phán thất bại, Hoàng thượng đang bất mãn với , nếu đỡ thì kết cục của sẽ chẳng gì.
“Yến Vương, ngài thiếu đồ , nhường cho , việc quan trọng cần dùng.”
Yến Vương cũng lắm chứ, nhưng tiếc là : “Ta cũng việc quan trọng cần dùng.”
Hai ai nhường ai, ai cũng lý do buộc mua bằng .
Được thôi, thì dùng tiền chuyện.
“22 vạn.”
“25 vạn.”
“30 vạn.”
Cuối cùng, Hồ Đồ mua với giá 40 vạn lượng.
Lúc thanh toán, mặt đỏ bừng: “Thanh Bình Huyện chủ, ... tiền mặt đủ, thể... cho vay một ít ?”
Mộc Vãn Tình vô cùng sảng khoái: “Được chứ, lãi suất ba phần, ngài vay bao nhiêu?”
“30 vạn.” Nhà Hồ Đồ vốn giàu .
“Được, đến lúc đó trả 35 vạn là .” Mộc Vãn Tình thuận miệng báo một con , còn lãi suất ba phần thì cho vui thôi. “Hoặc trả bằng hàng hóa trị giá 35 vạn cũng . Gần đây xây một trang trại, đang cần trâu bò dê.”
Hồ Đồ im lặng suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng cũng ký giấy nợ, còn lấy con dấu tín vật của vật thế chấp.
Hắn cố ý hỏi: “Ngài sợ đòi nợ ?”
Những dị quốc như họ nếu cố tình quỵt nợ, chỉ cần chạy về nước trốn thì Mộc Vãn Tình cũng bó tay.
“Kẻ nào dám quỵt nợ, sẽ khiến ăn hết gói đem về.” Mộc Vãn Tình lơ đễnh mân mê món đồ trong tay. “Tin thể chế tạo t.h.u.ố.c nổ san phẳng cả nhà trong một giây ? Vì chút tiền mà c.h.ế.t cả nhà, đáng ?”
Hồ Đồ: ...Chuyện điên rồ như , nàng tuyệt đối dám .
Mọi : ...Đáng sợ quá!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/bi-luu-day-khong-sao-ta-xay-luon-ca-giang-son/chuong-278-hoa-dam-buon-ban-va-am-muu-dot-bach-hoa-dai-lau.html.]
Hồ Đồ mở đầu, những liền nối gót, chạy tới vay tiền Mộc Vãn Tình, chỉ mong mua món bảo bối ưng ý. Mộc Vãn Tình hữu cầu tất ứng, một ngày cho vay cả triệu lượng bạc.
Đây mới chỉ là khởi đầu. Bách Hóa Đại Lầu mỗi ngày đều tung hàng mới, đều là những trân phẩm độc nhất vô nhị, bán hết là thôi. Thành viên ba đoàn đàm phán hình thành thói quen mỗi ngày dạo một vòng, mua một đống đồ. Không khí mua sắm lan tỏa, thấy bạn bè đồng hành mua sắm điên cuồng, bản cũng tự nhiên ảnh hưởng theo.
Đỗ Thiếu Huyên mà trợn mắt há hốc mồm. Hàng hóa ở Bách Hóa Đại Lầu chất lượng tuy thật, nhưng gắn mác "độc nhất vô nhị" bán với giá trời, còn Mộc Vãn Tình lột thêm một lớp da nữa mà bọn họ vẫn "đau đớn nhưng vui sướng". Đã thế còn vui quên cả lối về, ngày nào dạo một vòng là thấy khó chịu.
“Nàng cố ý cho họ vay tiền đúng ?” Hắn nàng bao giờ chuyện lỗ vốn.
Mộc Vãn Tình ha ha: “Cái gì cũng qua mắt . Làm chủ nợ thì sẽ tiếng hơn, hợp tác tiếp theo cũng dễ chuyện.”
Nếu trả tiền thì cùng ăn gán nợ, coi như khoản đó là vốn ứng .
Đỗ Thiếu Huyên vẻ mặt đắc ý của nàng cũng nhịn khẽ. Nàng lắm mưu nhiều kế quá, ai chịu thiệt chứ chắc chắn đến lượt nàng.
“Phụ thích bức bình phong thủy tinh hình tuấn mã mà nàng tặng, bảo cảm ơn nàng.”
Sáu con chiến mã bình phong đều là những tọa kỵ từng gắn bó với Đỗ soái, con thì t.ử trận, con thì c.h.ế.t già, đều là những bạn già mà ông nhớ mãi quên. Càng lớn tuổi, càng hoài niệm chuyện xưa.
“Ông thích là .” Mộc Vãn Tình lấy vài món đồ, “ , bộ bài Tây và bộ mạt chược cầm về cho Đỗ soái giải trí, cũng thú vị lắm đấy.”
Đỗ soái một dưỡng bệnh, con cái đều bận rộn công việc, quả thực cô đơn. Nhỡ ông buồn quá nảy sinh ý định đón Đỗ phu nhân về nhà thì phiền toái to. Đỗ phu nhân là hồ đồ nhưng luôn tự cho thông minh, địa vị cao, lực sát thương cực lớn.
Đỗ Thiếu Huyên nàng lo xa đến thế, hứng thú hỏi: “Chơi thế nào? Nàng dạy .”
Mộc Vãn Tình nhiệt tình gọi hai thuộc hạ tới, bày bàn bắt đầu chơi mạt chược. Nàng đ.á.n.h dạy, đều là thông minh nên học nhanh.
Đỗ Thiếu Huyên tuy lúc đầu thua vài ván nhưng về tay nghề lên tay hẳn, thắng một ván xong : “Mạt chược đấy, phụ soái chắc chắn sẽ thích.”
Mộc Vãn Tình nảy ý tưởng, phân phó xuống thêm nhiều bộ bài Tây và mạt chược. Mạt chược thì dùng ngọc thạch chế tác, như đá đen, bạch ngọc, phỉ thúy, mã não... cứ cho thật sang trọng, quý giá. Bài Tây thì đầu tư thiết kế hơn chút, dùng hình ảnh thần thoại, hoặc trai xinh gái , phong cảnh Tây Vực... tóm là điểm nhấn để bán.
“Bán cho đám ?” Đỗ Thiếu Huyên hiểu ý nàng. Đầu óc nàng đúng là quá nhạy bén.
“ .” Mộc Vãn Tình tủm tỉm gật đầu. “Đồ thì chia sẻ với bạn bè chứ.” Nếu họ mê mẩn đến mức quên cả ý chí chiến đấu thì càng .
Đỗ Thiếu Huyên: “...”
Mộc Vãn Tình chợt nhớ một chuyện: “Tên A Cổ Đạt Mộc động tĩnh gì ?”
A Cổ Đạt Mộc là một thị vệ trong sứ đoàn Tây Vu, nhưng phong thái giống thị vệ chút nào, Hồ Đồ dường như để ý đến . Hắn thường ngày tham gia đàm phán, chỉ dẫn lang thang trong thành. Đỗ Thiếu Huyên đặc biệt phái theo dõi nhất cử nhất động của .
“Không gì đặc biệt, chỉ ăn chơi, mua sắm ít đồ.”
“Mua những gì?” Mộc Vãn Tình quan tâm.
Một danh sách đưa tới. Nhìn qua thì vẻ như dạo mục đích, mua đồ cũng linh tinh.
Ánh mắt Mộc Vãn Tình dừng ở mấy dòng chữ: mua vài bộ đồ lông cừu ở cửa hàng Mộc thị, mua lụa là, , đồ sứ Giang Nam ở phố đặc sản, và còn...
“Đến tòa nhà chính vụ hỏi về chính sách mua đất mở tiệm ?” Trong lòng Mộc Vãn Tình dấy lên một tia khác thường.
Theo chính sách của Tây Lương, thương nhân từ khắp nơi đều phép đến buôn bán, bao gồm cả thương nhân nước ngoài. Chỉ cần an phận nộp thuế, tuân thủ pháp luật Đại Tề, quan phủ cam kết bảo vệ quyền lợi hợp pháp của họ. Vì thế, ở phố phong tục đặc sản ít Hồ thương mở tiệm bán đặc sản Tây Vực, Mộc Vãn Tình cũng thường xuyên ghé qua đó.
Đang chuyện thì một thuộc hạ bẩm báo: “Tiểu tướng quân, Huyện chủ, nọ thuê một cửa hàng ở phố đặc sản, là bán t.h.ả.m lông và các sản phẩm từ da lông thú.”
Đỗ Thiếu Huyên sững sờ, sang Mộc Vãn Tình. Hai , đều chút kinh ngạc.
“Đây là công khai thiết lập trạm tình báo ngay mí mắt chúng ?”
Mộc Vãn Tình nhướng mày: “Cũng là một kẻ thông minh đấy.” Còn thông minh đến thì khó .
Đoàn sứ thần đàm phán bàn bạc suốt nửa tháng trời, tiến triển chẳng bao nhiêu nhưng hiệu quả "rút máu" qua việc mua sắm thì rõ rệt.
Trong lúc đang hào hứng khoe những món đồ mua hôm qua, Mộc Vãn Tình bỗng buông một câu: “Sau các vị về nước sẽ dạo trung tâm thương mại nữa, kể cũng tiếc nhỉ.”
Lời như gáo nước lạnh tạt xuống, đang vui vẻ bỗng ngẩn ngơ.
Yến Vương nàng thật sâu: “Huyện chúa cao kiến gì chăng?”
Mộc Vãn Tình đảo mắt: “Hay là chúng hợp tác mở chuỗi cửa hàng Bách Hóa Đại Lầu , thế nào? Mở một cái ở kinh đô mỗi nước, tin việc ăn sẽ phát đạt.”
Đề nghị đ.á.n.h trúng tâm lý của . Sự khao khát hàng xa xỉ của giới quyền quý là điều ai cũng thấy rõ.
Mọi lập tức hứng thú: “Hợp tác thế nào?”
Mộc Vãn Tình xoay xoay chén , thành quả của kế hoạch "nấu ếch bằng nước ấm" bấy lâu nay khá .
“Các vị bỏ đất, phụ trách lo lót quan hệ với triều đình địa phương. Chúng bỏ kỹ thuật, phụ trách quản lý hàng ngày, và hàng hóa sẽ nhập từ chỗ chúng .”
Mắt Hồ Đồ sáng lên, vụ lãi: “Tiền xây dựng tòa nhà thì ai lo?”
Mộc Vãn Tình đáp: “Đương nhiên là mỗi bên một nửa, lợi nhuận chia đều 5-5.”
Yến Vương liền suy tính: Vật liệu xây dựng đều nhập từ phía nàng, giá cả chẳng do nàng quyết định ? Giá nhập hàng cũng độc quyền, phụ thuộc ý của Mộc Vãn Tình. Nghĩ thông suốt điểm , cảm thấy lợi nên từ chối hợp tác.
Đừng chắc nịch như , thực chỉ ép Mộc Vãn Tình nhượng bộ thêm lợi ích. Mộc Vãn Tình khôn khéo đến mức nào chứ.
“Vậy thì thôi.” Mộc Vãn Tình vẻ mặt " cũng ", lập tức nhắc đến chuyện nữa.
Thái độ của nàng khiến nhiều vò đầu bứt tai, sốt ruột giậm chân bình bịch, hận c.h.ế.t Yến Vương. Đang yên đang lành đồng ý chứ?
Yến Vương: ...Tóm cái gì cũng là của hết ?
Đêm tối trăng mờ, gió cao hiu hắt, vạn vật tĩnh lặng.
Trước cửa Bách Hóa Đại Lầu xuất hiện mấy bóng đen lén lút, tay xách theo thùng dầu hỏa, bắt đầu tưới xung quanh...