Bị Lưu Đày? Không Sao, Ta Xây Luôn Cả Giang Sơn - Chương 308: Cung yến tất niên và màn khẩu chiến chấn động

Cập nhật lúc: 2025-12-03 05:40:45
Lượt xem: 34

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ba mươi Tết, quan viên từ tứ phẩm trở lên phép mang theo gia quyến cung yết kiến và tham gia cung yến thường niên.

Đây là đầu tiên Mộc Vãn Tình tham gia, nàng đặc biệt xin Hoàng thượng hai vị ma ma trong cung. Một là ma ma dạy lễ nghi, nàng theo học mấy ngày là dáng hình. Người còn tinh thông d.ư.ợ.c lý, nấu d.ư.ợ.c thiện giỏi. Nàng hứa sẽ phụng dưỡng họ đến già, nên họ dốc hết tâm sức dạy dỗ nàng và tộc nhân họ Mộc. Lễ nghi mà, chắc dùng đến, nhưng thể .

Đỗ Thiếu Huyên cũng cung yết kiến, bèn tiện đường qua đón nàng cùng. Cả hai đều mang gia quyến nên bạn đồng hành.

Nhìn thấy trang phục của Mộc Vãn Tình, ngỡ ngàng: “Nàng mặc nữ trang ?”

Mộc Vãn Tình hai bộ trang phục để lựa chọn: cung trang của Thanh Bình Huyện chủ và đại lễ phục của quan viên nhị phẩm. So với bộ cung trang tầng tầng lớp lớp rườm rà, đeo thêm mấy cân trang sức nặng trịch, lễ phục quan viên nhẹ nhàng hơn hẳn, đương nhiên nàng chọn cái . Ừm, tuyệt đối khoe khoang .

“Xấu lắm ?”

Trong mắt Đỗ Thiếu Huyên, nàng là cô nương nhất thế gian .

“Đặc biệt ! Nàng mặc bộ lễ phục toát lên vẻ uy nghi, oai phong lẫm liệt, phong hoa vô song, vẻ vượt qua cả giới tính.”

Mộc T.ử Thành nền bên cạnh: ...Không ngờ ngươi như thế , Đỗ thiếu soái.

Mộc Vãn Tình khẽ nhếch môi , coi như ăn .

Nàng khoác thêm chiếc áo choàng lông chồn đỏ rực, nhẹ ấm. Làn da trắng ngần như tuyết, môi đỏ răng trắng, đôi mắt như tranh vẽ. “Đi thôi.”

Bên ngoài, tuyết rơi lả tả như lông ngỗng, phủ trắng xóa vạn vật, như trong truyện cổ tích. Mộc Vãn Tình vén rèm xe , thì , nhưng thời tiết cuộn trong nhà ăn lẩu nóng hổi mới là sướng nhất.

Đỗ Thiếu Huyên dường như thấu tâm tư của nàng: “Mỗi năm chỉ một thôi, cố chịu chút là qua.”

“Không ai cáo bệnh giả ?” Mộc Vãn Tình thực sự đội gió tuyết ngoài, còn ăn uống kham khổ trong cung yến.

Đỗ Thiếu Huyên nhẹ giọng giải thích: “Trừ phi ốm liệt giường dậy nổi, chứ chẳng ai vắng mặt ở cung yến . Tại yến tiệc sẽ đủ loại ban thưởng, hơn nữa nếu phát hiện giả bệnh lừa dối Thánh thượng là mang trọng tội đấy.”

Đây là cơ hội duy nhất trong năm để quan quyến diện kiến quân vương và hậu phi, là vinh quang tột bậc, cũng là dịp để "lấy điểm", ai nỡ bỏ qua? Nếu bề để mắt tới thì đúng là may mắn bằng trời. Chắc chỉ Mộc Vãn Tình là màng đến những thứ đó.

Mộc Vãn Tình tò mò: “Ban thưởng gì ?”

Đỗ Thiếu Huyên lớn lên trong cung nên rành rẽ thứ: “Ví dụ như quan viên thành tích xuất sắc trong năm sẽ ban một thanh ngọc như ý, đây là vinh dự mà cả triều văn võ đều ao ước. Còn nữ quyến, nếu đặc biệt xuất sắc thể ban hôn một mối lương duyên .”

danh môn quý nữ chỉ mong cầu Hoàng thượng chỉ hôn, khi gả nhà chồng cũng dám đối xử tệ bạc. Dù đó cũng là đ.á.n.h mặt Hoàng thượng.

Mộc Vãn Tình gật gù, cũng nhiều trò phết. “Vậy năm nay chắc chắn sẽ một thanh như ý.” Đồ vật quan trọng, nhưng vinh dự thì nhất định .

Nàng chắc nịch, Đỗ Thiếu Huyên cũng gật đầu: “ , chắc chắn phần của nàng.”

Xa phu bên ngoài giật khóe miệng. Một dám , một dám tin. Thanh Bình Huyện chủ hình như quên mất nàng mới về kinh mấy tháng, đủ điều kiện xét duyệt .

Trước cửa cung, xe ngựa xếp hàng dài, qua kiểm tra nghiêm ngặt mới . Đỗ Thiếu Huyên thò đầu , cấm quân lập tức mời , kiểm tra qua loa cho qua.

Qua trục trung tâm là nội cung, xe ngựa cấm, các quan viên xuống bộ. Tuyết rơi mỗi lúc một dày, tản bộ trong tuyết cũng coi như một thú vui tao nhã.

Đỗ Thiếu Huyên nhảy xuống xe nhẹ nhàng, cẩn thận đỡ Mộc Vãn Tình xuống. Một chiếc ô giấy dầu vững vàng che đầu nàng, chắn gió tuyết. Hai chậm rãi sóng vai bước .

Nơi họ qua thu hút vô ánh mắt tò mò. Hầu hết đều Đỗ Thiếu Huyên, vị quyền quý đang nổi như cồn, là ứng cử viên con rể sáng giá trong lòng bao . Nhìn thấy che chở ân cần cho cô gái bên cạnh, ai nấy đều trợn tròn mắt.

Mấy nữ quyến thì thầm to nhỏ: “Cô gái cùng Tây Lương Vương là nhà ? Sao thành nhỉ?”

“Người nhà cái gì? Không thấy cô mặc đồ gì ?” Các phu nhân xuất hiển quý từ nhỏ dạy dỗ kỹ càng, qua là ngay phẩm cấp quan phục.

cũng nhận : “A, là quan phục ? Sao Tây Lương Vương để cô mặc loại quần áo ? Thật thể thống, đây là cung yến đấy, sợ Hoàng thượng giáng tội ? Ơ, sai gì ?”

“Đó là lễ phục nhị phẩm, chỉ quan nhị phẩm mới tư cách mặc.”

“Tây Lương Vương là tước vị nhất phẩm, quan phục nhị phẩm...”

Bỗng nhiên, đích nữ của Hộ Bộ Hữu Thị lang trừng lớn mắt: “Nàng chẳng lẽ là... Thanh Bình Huyện chủ? Không chứ?”

Mẫu nàng cũng là khôn khéo thạo tin: “ là nàng , Hộ Bộ Thượng thư mới nhậm chức, cấp trực tiếp của cha con đấy.”

Cha nàng vuột mất cơ hội , về nhà uống rượu giải sầu, mắng Mộc Vãn Tình té tát nhưng cũng chẳng đổi gì.

Đích nữ Hữu Thị lang càng càng ngạc nhiên: “Thật thể tin nổi. Con cứ tưởng nàng cao to thô kệch như đàn ông, ai ngờ xinh như , còn... chút lực công kích nào.”

Thanh lệ thoát tục, phấn điêu ngọc trác, khí chất lạc. Mặc quan phục mang một vẻ khác biệt, khiến nỡ rời mắt.

“Đừng nàng nhu mì yếu đuối mà nhầm, tâm cơ thâm sâu lắm đấy. Mười mấy tuổi đầu mà leo lên chức Lục bộ Thượng thư thì mấy ?”

“Nàng thực sự của Hoàng thượng ...” Có lén lút bát quái.

“Đừng bậy! Hoàng thượng bao giờ đem chuyện triều chính đùa giỡn. Nhớ kỹ, đừng đắc tội nàng , cũng đừng gần.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/bi-luu-day-khong-sao-ta-xay-luon-ca-giang-son/chuong-308-cung-yen-tat-nien-va-man-khau-chien-chan-dong.html.]

Vào đến đại điện, càng nhiều ánh mắt đổ dồn về phía Mộc Vãn Tình. Nàng chẳng thèm để ý, theo sự hướng dẫn của cung nữ vị trí của . Quan viên bên trái, nữ quyến bên , phân chia rõ ràng nhưng vẫn thể thấy .

Có lẽ do bên sắp xếp, chỗ của Mộc Vãn Tình và Đỗ Thiếu Huyên khá gần . Người đến bắt chuyện quen với Đỗ Thiếu Huyên nườm nượp dứt, trong khi Mộc Vãn Tình chẳng ai ngó ngàng tới. Nàng cũng mặc kệ, lấy cuốn sổ tay và bút than vẽ vời, tự tìm niềm vui.

“Thái hậu giá lâm! Hoàng thượng giá lâm! Hoàng hậu giá lâm!”

Mọi đồng loạt dậy nghênh đón. Hoàng thượng và Hoàng hậu mỗi một bên dìu Thái hậu bước , Đại hoàng t.ử theo sát phía . Tiếp đó là các phi tần, ai nấy đều trang điểm lộng lẫy, châu ngọc đầy , xa hoa tột bậc.

Hoàng thượng phát biểu một bài, tổng kết thành tích năm qua và vạch định hướng cho năm tới, đặc biệt điểm danh khen ngợi vài vị quan viên đóng góp to lớn.

Ví dụ như Đỗ Thiếu Huyên, dẹp yên loạn đảng trong nước, chặn ngoại xâm ngoài biên ải, công cứu giá, công đầu thuộc về . Đã phong Tây Lương Vương, thưởng thêm một thanh ngọc như ý và vàng bạc châu báu.

Người thứ hai xướng tên là Mộc Vãn Tình.

Hoàng thượng : “Thanh Bình Huyện chủ ở Tây Lương phát triển việc trồng bông và ngô, mạnh mẽ hỗ trợ nông nghiệp, phát triển công nghiệp. Chỉ trong một năm ngắn ngủi thu về 1200 vạn lượng tiền thuế, đặt nền móng vững chắc cho đại thắng của Đỗ gia quân, giúp bá tánh Tây Lương an cư lạc nghiệp. Sau khi về kinh, trong vòng bốn tháng kiếm cho quốc khố 2300 vạn lượng bạc, công lao với xã tắc vô cùng to lớn.”

Đây chính là đại hội khen thưởng mà. Mộc Vãn Tình mỉm gật đầu chào một cách tự nhiên. Nhìn vẻ mặt kinh ngạc đến rớt cằm của , nàng thấy cũng khá hả hê.

Các quan viên thì sớm chiến tích của nàng, nhưng đám gia quyến và hậu cung thì rõ lắm. Nghe những con , mắt ai nấy đều trợn tròn, tam quan (thế giới quan, nhân sinh quan, giá trị quan) chấn động mạnh mẽ.

Phụ nữ đến mức , đúng là rạng danh tổ tông. Trời ơi, chỉ riêng tiền thuế là 1200 vạn lượng, tổng thu nhập rốt cuộc là bao nhiêu? Tây Lương phát tài !

Hoàng hậu ngẩn hỏi: “Hoàng thượng, thuế má Tây Lương nộp lên triều đình ?”

Hậu cung đang thắt lưng buộc bụng, trừ Thái hậu vẫn giữ nguyên chế độ, Hoàng thượng mỗi bữa chỉ còn sáu món, Hoàng hậu bốn món, các phi tần giảm dần theo cấp bậc. Muốn ăn thêm gì thì tự bỏ tiền túi .

Hoàng thượng nhàn nhạt đáp: “Tây Lương liên miên chiến tranh, Đỗ gia quân nam chinh bắc chiến, chi tiêu đều do Tây Lương tự lo liệu, tất cả đều là công lao của Thanh Bình Huyện chủ. Thưởng một thanh ngọc như ý, sáu hộp châu báu trang sức.”

Triều đình chẳng tốn một xu, nghèo mà. Nếu Mộc Vãn Tình ngang trời xuất thế, giờ cảnh ca vũ thái bình, yên đây uống rượu. Khéo khi thành tù nhân cả lũ .

Ánh mắt Mộc Vãn Tình đổi hẳn, cuồng nhiệt như thấy thần tài sống.

Một quý nữ hưng phấn đỏ bừng mặt: “Thanh Bình Huyện chủ thật lợi hại, là tấm gương sáng cho phụ nữ trong thiên hạ.” Nàng như mở một thế giới mới, cho phụ nữ thấy họ cũng thể sống một cuộc đời rực rỡ như . Dựa thực lực để cùng mâm với đàn ông.

Thư Sách

Con gái của Nội các Đại học sĩ bỗng nhiên lên tiếng: “Hóa phụ nữ cũng thể giỏi giang như . Hoàng thượng, khoa cử cho phép nữ t.ử tham gia ạ?”

Cả điện im phăng phắc. Mọi đổ dồn mắt thiếu nữ lên tiếng. Cô gái đỏ mặt nhưng lùi bước, ánh mắt mong chờ quân vương. Nàng từ nhỏ theo cha học tập, cha thường khen nàng thông minh hơn cả nam nhi, tiếc là phận gái nên thể kiến công lập nghiệp. Mỗi nàng đều buồn, tưởng cuộc đời vô vọng. giờ nàng thấy Mộc Vãn Tình.

Mộc Vãn Tình chút do dự dậy, chắp tay tâu với Hoàng thượng, vẻ mặt nghiêm túc: “Hoàng thượng, nhân tài phân biệt nam nữ. Chỉ cần bản lĩnh thì hà tất để ý giới tính. Thần cho rằng thêm vài nữ t.ử như thần là điều may mắn cho thiên hạ.”

Tự tin, ngạo nghễ, nhường ai.

Cả điện ồ lên.

Một quan viên Lễ Bộ bật dậy, mặt đầy giận dữ: “Hoàng thượng, vạn thể! Đảo lộn càn khôn, gà mái gáy sáng là điềm báo đại họa cho đất nước. Phụ nữ xứng cùng bàn với nam nhân chúng ? Sao xứng bàn chuyện quốc gia đại sự?”

Mộc Vãn Tình chẳng là ai, nhưng khách sáo đáp trả ngay: “Vị đại nhân sách vở thông . 'Gà mái gáy sáng' (tẫn kê tư thần) ý quyền hạn và trách nhiệm rõ ràng, vượt quyền can thiệp việc thuộc trách nhiệm của , nếu sẽ sinh loạn.”

“Ngồi cùng bàn với nam nhân là xứng ư? Ngươi đặt ngươi ở ? Cái thứ bất hiếu lòng lang sói, mặt sỉ nhục sinh thành dưỡng d.ụ.c . Đến ruột còn tôn trọng thì thể đối xử t.ử tế với bá tánh?”

Miệng lưỡi nàng độc địa vô cùng, quan viên Lễ Bộ mặt tái mét: “Nói bậy bạ! Đây là hai chuyện khác !”

Mộc Vãn Tình hỏi ngược : “Khác thế nào? Mẹ ngươi phụ nữ ? Chẳng lẽ ngươi là do cha ngươi mang nặng đẻ đau mười tháng sinh ? Oa, chuyện lạ thiên hạ nha!”

Quan viên Lễ Bộ đỏ mặt tía tai: “Ngươi... ngươi sỉ nhục văn nhã (văn hóa, nho nhã)...”

“Văn nhã là cái gì? Ăn ?” Mộc Vãn Tình hì hì . “Vị đại nhân , thì định giở trò một hai nháo ba thắt cổ ? Tốt quá, thích xem trò nhất đấy, mời ngài bắt đầu biểu diễn.”

Nàng còn lôi một nắm hạt dưa và kẹo, bày tư thế sẵn sàng xem kịch vui.

Quan viên Lễ Bộ tức đến bốc khói đầu.

 

 

 

 

 

 

 

 

Loading...