Bị Lưu Đày? Không Sao, Ta Xây Luôn Cả Giang Sơn - Chương 55

Cập nhật lúc: 2025-11-08 13:16:14
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

 

Tân Dương Thành nổi tiếng là nơi sản lượng dồi dào. Mỗi năm đều thương nhân tìm đến nhập hàng.

Đoàn của Tằng đại nhân dừng chân tại trạm dịch. Ông vẫn tiếp tục cho xà phòng thơm để tranh thủ bán thêm hàng. Đi suốt chặng đường , ông thuộc lòng bộ quy trình, một cũng thể lo liệu xong xuôi.

Trong khi đó, Mộc Vãn Tình cải trang nam tử, búi tóc kiểu nam. Thân hình nàng vốn thấp bé phát triển, nên trông khó phân nam nữ.

Nàng dẫn theo nhóm Thẩm Vĩnh âm thầm ngoài, cố gắng gây chú ý nhất thể. Nàng còn kéo cả Mộc Nhị Gia và Mộc Tử Thành cùng, mục đích là để họ mở mang tầm mắt, rèn luyện nhiều hơn, tranh thủ sớm ngày tự gánh vác công việc.

Hiện giờ nàng đủ nhân lực, cần xây dựng một đội ngũ của riêng . Bất kể là đám quan sai của Tằng đại nhân, nhóm thị vệ của Thẩm Vĩnh, tất cả đều chỉ là qua đường. Có duyên thì đồng hành một đoạn, nhưng đến biên quan cũng sẽ "đường ai nấy ".

Vào Tân Dương Thành nộp phí, mỗi hai văn. Cả nhóm tám nộp tiền lặng lẽ thành.

So với các trấn lân cận, Tân Dương Thành phồn hoa hơn hẳn. Trên đường, như mắc cửi, ngựa xe như nước, vô cùng náo nhiệt, cửa hàng san sát nối tiếp .

Ven đường cũng nhiều gánh hàng rong, tiếng rao hàng hòa quyện với mùi thức ăn hấp dẫn, khiến trẻ con thèm chảy nước miếng.

Mộc Vãn Tình hứng thú với những thứ , mỗi loại đều mua một ít, nào là bánh quai chèo, kẹo hồ lô, bánh phục linh, nước ô mai... Hễ tiền là nàng quen tay tích trữ đồ ăn, để phòng khi cần.

Thẩm Vĩnh thấy nàng cứ lo mua sắm, tung tăng dạo phố, thì chút sốt ruột. Hắn nhịn , đành thúc giục: “Tam tiểu thư, bây giờ chúng đây?”

Mộc Vãn Tình đưa một gói bánh cho đại ca, Mộc Tử Thành hai tay xách đầy túi lớn túi nhỏ.

“Chợ ở Nam thành sẽ mở giờ Mùi. Ngươi thấy đường nhiều tiểu thương ? Tất cả đều từ các nơi đến để lấy hàng.”

Thẩm Vĩnh tròn mắt: “Sao cô ? Tin tức chuẩn ?”

“Ta hỏi bán kẹo hồ lô đấy.” Mỗi mua một món đồ, Mộc Vãn Tình đều bắt chuyện vài câu với chủ quán. “Tân Dương Thành cứ năm ngày mở chợ một . Chúng đến thật đúng lúc.”

Thẩm Vĩnh bừng tỉnh ngộ. Hắn cứ tưởng nàng đang chuyện phiếm lãng phí thời gian, hóa là đang thu thập tin tức. Thôi , hổ là Mộc Tam tiểu thư, luôn khác một bước.

“Vậy chúng đến đó ngay .”

Mộc Vãn Tình khẽ lắc đầu: “Ngươi tưởng ai cũng chợ ? Phải thiệp mời của quan phủ Tân Dương Thành mới . Nếu , chỉ thể lái buôn trung gian, lợi nhuận giảm một nửa.”

Thẩm Vĩnh khỏi sốt ruột, bọn họ thiệp. “Chẳng lẽ chúng một chuyến công ?”

Mộc Vãn Tình đảo mắt, nảy ý: “Đến giờ cơm , chúng ăn cơm .”

Hồi Vị Lâu, tửu lầu nhất ở Tân Dương Thành, lúc đông nghịt khách, vô cùng náo nhiệt.

Đoàn Mộc Vãn Tình chặn ngay cửa: “Xin hỏi quý khách đặt ạ?”

“Chưa.” Mộc Vãn Tình thản nhiên đáp.

Tiểu nhị ái ngại: “Vậy xin , quán chúng hết chỗ ạ.”

Mộc Vãn Tình nhướng mày: “Nghe Hồi Vị Lâu là tửu lầu ngon nhất trong thành, chúng cố ý đến đây để nếm thử tay nghề, mong tiểu nhị châm chước một chút.”

Tiểu nhị lộ vẻ kiêu ngạo, nhưng vẫn đồng ý: “Thật sự ạ, chúng tiếp xuể.”

Mộc Vãn Tình hiệu cho Thẩm Vĩnh. Thẩm Vĩnh lặng lẽ dúi cho một mẩu bạc vụn.

“Vậy... tùy tiện sắp xếp cho chúng một chỗ , ?”

Tiểu nhị nắm mẩu bạc, đến nửa lượng, tiền công cả tháng của cũng chừng . Hắn c.ắ.n răng: “Vậy cũng , mời theo .”

Hắn sắp xếp một cái bàn trong góc, tuy chật chội, nhưng cuối cùng cũng .

Món ăn trứ danh của Hồi Vị Lâu là gỏi cá, nổi tiếng thơm ngon, nhiều tìm đến đây chỉ để gọi món . Mộc Vãn Tình cũng gọi, ngoài còn gọi thêm một món thịt luộc tỏi giã, thịt dê hầm hoàng kỳ, và mấy món rau xào.

Đồ ăn nhanh chóng dọn lên. Món đầu tiên là thịt dê hầm hoàng kỳ, chính là hoàng kỳ nấu canh cùng thịt dê, hương vị cũng tạm .

Một lát , món chính cuối cùng cũng đưa lên, một đĩa gỏi cá lớn đặt bàn.

Gỏi cá chính là cá sống thái lát. Người đời thường nghĩ đây là đặc sản của đảo quốc, nhưng thực chất , mà là từ thời Đường truyền sang bên đó. Cá sống thái lát mỏng như tuyết, bày biện mắt.

Mộc Vãn Tình gắp một miếng bong bóng cá béo ngậy, nhúng bát nước chấm, cho mỗi tấc thịt đều thấm đẫm gia vị, lúc mới đưa miệng. Nguyên liệu tươi, giòn sần sật mang theo vị ngọt, ngon.

“Cá phường gỏi là ngon nhất. Đầu bếp thái lát quả là đao công cao minh. Món thử thách tay nghề thái d.a.o và độ tươi của nguyên liệu. Không tệ, tệ.”

Tiểu nhị bưng món thịt luộc tỏi giã tới, câu , vô cùng kinh ngạc: “Vị công tử , ngài nhận đây là cá phường ? Quả là sành ăn.”

Món gỏi cá của quán vốn cố định, tùy theo mùa mà chọn loại cá ngon nhất. Ông chủ cũng công khai đó là cá gì, để thực khách tự đoán, coi như là một chiêu câu khách. Đoán trúng còn thưởng.

Mộc Vãn Tình thản nhiên : “Đâu , chẳng qua là ăn nhiều nên thôi.”

Màn vẻ thể cho điểm tối đa. Ánh mắt tiểu nhị nàng lập tức mang theo vẻ kính nể.

Thời đại , gỏi cá là món ăn hàng đầu, chỉ dùng khi chiêu đãi khách quý, hoặc tửu lầu mới ăn. Điều chỉ thể chứng minh, thường xuyên ăn món chắc chắn thuộc giới " giàu thì cũng sang".

“Công tử, ngài nếm thử món , cũng là món tủ của quán .”

Mộc Vãn Tình chỉ ăn một miếng buông đũa. Tiểu nhị ngay mà tò mò hỏi: “Không hợp khẩu vị của ngài ?”

“Món chọn nguyên liệu kỹ, lửa tới, đao công cũng tệ. ...” Mộc Vãn Tình vẻ bí hiểm.

Lòng hiếu kỳ của tiểu nhị khơi lên: “Là ạ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/bi-luu-day-khong-sao-ta-xay-luon-ca-giang-son/chuong-55.html.]

Mộc Vãn Tình lắc đầu thở dài: “Nước chấm kém một chút. Nếu cho thêm sa tế thì sẽ ngon hơn.”

“Đó là gì ạ?”

Mộc Vãn Tình thuận miệng : “Là một loại gia vị mới thịnh hành ở kinh thành. Bên vẫn ?”

Giọng điệu nàng thản nhiên, như thể đây là chuyện vô cùng bình thường. trời mới , nàng đang thuận miệng bịa . Thời đại ớt.

Tiểu nhị tin thật, rụt rè đáp: “Vẫn ạ.”

Mộc Vãn Tình tỏ vẻ thất vọng, khẽ thở dài: “Trong quán món cá nấu dưa chua , ăn.”

Tiểu nhị vẫn lắc đầu, cảm thấy món ăn của quán theo kịp thời thế. Vẻ kiêu ngạo ban nãy đả kích tan tành. Mộc Vãn Tình đúng lúc đưa yêu cầu: “Vậy, thể mượn bếp một lát ?”

Nếu nàng hỏi ngay từ đầu, tiểu nhị chắc chắn sẽ đuổi . Đang yên đang lành mượn bếp gì, quy củ đó. lúc , chắc phận của đối phương, dám dễ dàng đắc tội: “Cái ... Ta hỏi chưởng quầy .”

Chưởng quầy nhanh chóng tới, hành lễ với : “Nghe khách quan mượn bếp nấu ăn?”

Mộc Vãn Tình thản nhiên gật đầu: “ , dày , dám ăn nhiều đồ sống lạnh.”

Vẻ mặt vốn đang điềm tĩnh của chưởng quầy rạn nứt. Vị ấm nhỏ tuổi mà cũng nấu cơm ? Không thể nào, chắc là tùy hứng nhất thời thôi! , ánh mắt ông dừng ở nhóm Thẩm Vĩnh, ai nấy đều vạm vỡ, bặm trợn.

Cuối cùng, ông vẫn sảng khoái đồng ý, dù cũng chẳng mất gì, coi như dỗ trẻ con.

Mộc Vãn Tình thuận lợi đạt mục đích. “Ca, đưa hũ dưa chua cho .”

Không ớt, nhưng hoa tiêu, vẫn thể món cá nấu dưa chua hoa tiêu.

Mấy Thẩm Vĩnh . Ra ngoài mà cũng mang theo dưa chua ? Ơ, dưa chua ? Không đúng, lẽ nào nàng lường tất cả chuyện ?!! Mộc Tam tiểu thư đúng là bao giờ đoán nổi!

Chưởng quầy đích dẫn ba "cha con" Mộc Vãn Tình bếp. Mộc Vãn Tình dạo một vòng, cá phường đều đặt hết, động .

Tuy nhiên, vẫn còn cá trắm cỏ. Vậy nàng chọn ba con.

Mộc Vãn Tình xuống bếp, tránh mặt . Mọi đều thể hiểu, đầu bếp nào cũng , trừ phi là tử ruột thịt.

Ai cũng coi chuyện gì. Đứa trẻ qua là cưng chiều trong nhà, mười ngón tay dính nước, nấu ăn?

Chắc là tâm huyết dâng trào, nghĩ gì nấy thôi.

, nhanh, một mùi hương quyến rũ dần dần bay .

Các đầu bếp . Mùi hương quá bá đạo, cứ xộc thẳng mũi, khơi dậy cơn thèm trong bụng.

Khi Mộc Nhị Gia bưng một chậu cá nấu dưa chua hoa tiêu xuất hiện ở đại sảnh, tất cả lập tức mùi hương đ.á.n.h gục.

Các thực khách yên: “Chưởng quầy, đây là món gì ? Sao mà thơm thế? Mau cho chúng một phần .”

Chưởng quầy cũng đang thèm chảy nước miếng. Không ngờ ông sống nửa đời , tiếp xúc đủ loại , nhầm.

Vị công tử chỉ nấu, mà còn sành sỏi. “Thật xin quý khách, đây là món do thực khách tự bếp .”

“Thực khách? Là ai ? Có thể nhờ đó thêm một phần ?”

“Cái ...” Chưởng quầy vô thức về phía Mộc Nhị Gia. Mộc Vãn Tình dường như cảm nhận ánh mắt của ông , nàng ngẩng đầu mỉm , đó dứt khoát đầu, về chỗ của .

Một hầu mặc áo xanh lầu hai gọi lớn: “Chưởng quầy, chủ tử nhà mời ông lên đây.”

Lầu hai đều là phòng riêng, chưởng quầy dám chậm trễ, vội vàng đáp lời thoăn thoắt lên lầu.

Mộc Vãn Tình liếc mắt qua, khóe miệng nhếch lên một nụ nhẹ. Cá c.ắ.n câu. Không là con cá lớn mà nàng đang nhắm đến ? Thật đáng mong đợi.

Thẩm Vĩnh nụ mặt nàng, bất giác rùng . Nàng vòng vo như , rốt cuộc là đang tính kế điều gì?

Thư Sách

Tại phòng Thiên tự (phòng hạng nhất), một nam tử mặc gấm vóc, tay cầm chiếc quạt ngà voi vẽ tranh thủy mặc, dáng một công tử phong lưu. “Người đó là ai ?”

Chưởng quầy dám chậm trễ, thái độ vô cùng kính cẩn: “Là một công tử từ kinh thành đến, bên cạnh mang theo một đám thị vệ, xem thủ ai cũng tầm thường.”

Nam tử mặc gấm vóc dùng quạt gõ nhẹ lòng bàn tay, chiều suy nghĩ: “Đi thương lượng với thử xem, bằng lòng trả giá cao để mua.”

“Vâng.”

Chưởng quầy vội vàng xuống, lát lên, cẩn thận bẩm báo: “Người bán, vì đầu bếp. , tứ hải giai , ngại mời ngài cùng nếm thử món ngon.”

Nam tử mặc gấm vóc nhướng mày, vài phần tò mò: “Vậy mời họ lên đây.”

Thẩm Vĩnh , bưng chậu cá nấu dưa chua hoa tiêu bước , đặt chậu cá lên bàn lặng lẽ lùi sang một bên.

Theo là Mộc Vãn Tình, trong sự vây quanh của , xuất hiện vô cùng "hoành tráng". Có thể là phô trương hết mức, vẻ.

Khi Mộc Vãn Tình bước , Thẩm Vĩnh liền khoanh tay lưng nàng, dáng một vệ sĩ cận, vô cùng chuyên nghiệp.

Nam tử mặc gấm vóc thản nhiên đ.á.n.h giá đoàn . Chưởng quầy sai, đúng là từ kinh thành đến. Đừng thiếu niên đầu ăn mặc gì nổi bật, nhưng thị vệ bên cạnh đều mặc đồ nhất, chân giày quan!

Có thể đoán, đoàn lai lịch bất phàm. Hắn chủ động chào hỏi: “Ta họ Quách, ở nhà xếp hàng thứ hai, ngươi thể gọi là Quách Nhị ca. Xin hỏi tiểu tôn tính đại danh?”

Không đồng loạt mù, mà là do cử chỉ của Mộc Vãn Tình quá phóng khoáng, mang một chút hám của nữ nhi khuê các. Mọi hành động đều dứt khoát, ai rảnh rỗi mà nghi ngờ nàng là con gái chứ?

Mộc Vãn Tình cũng đang đ.á.n.h giá . Một gấm vóc hoa lệ, bên hông đeo miếng ngọc bội Hòa Điền ôn nhuận, tinh xảo, giá trị nhỏ, tay còn đeo mấy chiếc nhẫn ngọc Lam Điền.

Ừm, xác nhận qua ánh mắt, đúng là con cừu béo mà nàng tìm!

 

Loading...