Bị Lưu Đày? Không Sao, Ta Xây Luôn Cả Giang Sơn - Chương 58
Cập nhật lúc: 2025-11-08 14:00:09
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mộc Vãn Tình đặt hàng, tại chỗ thanh toán một nửa tiền cọc. Thấy nàng sảng khoái như , Quách Nhị đều chút lo lắng .
Thư Sách
Đứa nhỏ quá đơn thuần, quá dễ lừa. Hắn cố ý dặn dò: “Phan lão bản, ưu tiên giao hàng cho tiểu , ngàn vạn đừng để xảy sự cố. Đây là mang đến, nếu mất mặt, bỏ qua .”
“Yên tâm.” Mắt Phan lão bản lóe lên. “Tiểu , định vận chuyển thế nào? Khi nào lấy hàng? Cho một lời chắc chắn , còn sắp xếp.”
Mộc Vãn Tình chớp mắt: “Ta còn ở đây chơi mấy ngày, lấy hàng vội. Đợi xong bánh mới chuyển .”
Phan lão bản vội hỏi: “Cậu định bánh ngay trong thành?”
Mộc Vãn Tình kỳ quái hỏi : “ , vấn đề gì ?”
Mắt Phan lão bản sáng rực lên: “Không, . Nếu Mộc tiểu chê, thể ở tạm nhà .”
Mộc Vãn Tình bĩu môi, vẻ tùy hứng của một đứa trẻ nuông chiều: “Không , quen ăn nhờ ở đậu, tự do.”
“Sao gọi là ăn nhờ ở đậu...” Phan lão bản dở dở , nhưng trong lòng càng thêm quyết tâm. “Vậy thế , một thôn trang ở ngoại thành, dẫn đến đó ở, sẽ cho chuyển hàng qua đó luôn, thấy thế nào?”
Mộc Vãn Tình cố tình lộ vẻ do dự. Phan lão bản thấy cơ hội, thuyết phục càng hăng hái.
Quách Nhị thấy . Dù tiểu cũng là cùng , một phần trách nhiệm. “Tiểu , là về ở cùng . Ta bao trọn một khách điếm, chỗ đó rộng rãi lắm.”
Phan lão bản nhíu mày. Tên dám tranh giành với ! Chắc cũng nhắm kỹ thuật bánh . Người Quách gia đúng là khôn khéo hết phần khác.
Có cạnh tranh, càng sốt sắng: “Tiểu , bánh ? Khách điếm đủ chỗ xoay xở . Hơn nữa, cần gì cứ với , cần , cần vật vật, tiện lợi.”
Mộc Vãn Tình tỏ vẻ động lòng, nhưng vẫn chần chừ: “Ta với ông , vẫn nên theo Quách nhị ca thì hơn.” (Ngụ ý là nàng với Quách Nhị hơn, nên tin tưởng hơn.)
Quách Nhị hài lòng. Đứa nhỏ cũng ngốc lắm. Nàng tin tưởng như , càng tính toán giúp nàng, thể để nàng gian thương lừa!
Phan lão bản: ??? Ta là gian thương hồi nào?
“Tiểu , là bản địa Tân Dương, rành rẽ nơi lắm. Không khoác lác, chứ ở đây việc gì xong, thể đáp ứng nhu cầu của .”
Mộc Vãn Tình mở to đôi mắt ngây thơ: “Trưởng bối nhà , vô sự mà ân cần, gian thì cũng là trộm. Ông thuộc loại nào?”
Biểu cảm của Phan lão bản cứng đờ. Đứa nhỏ ngốc thật giả ngốc ? Ghét nhất cái kiểu thẳng thắn !
“Ha ha ha!” Quách Nhị nhịn , đúng là thú vị.
“Ta !” Mộc Vãn Tình vỗ tay một cái, đôi mắt đen láy sáng rực, giống như đứa trẻ phát hiện bí mật, hưng phấn : “Ông nhắm bí phương tổ truyền nhà , đúng ?”
Phan lão bản trúng tim đen, nhưng tuyệt đối thể thừa nhận: “Không, , , loại đó...”
“Chuyện cũng là thể thương lượng...” Cùng lúc đó, Mộc Vãn Tình lên tiếng, "A" một tiếng: “Nếu ông ý đó, thôi bỏ .”
Phan lão bản: ... Có thể nuốt câu nãy ? “Thật thì, cũng một chút hứng thú.”
Mộc Vãn Tình tỏ vẻ chê bai: “Miễn cưỡng quá, cần thiết.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/bi-luu-day-khong-sao-ta-xay-luon-ca-giang-son/chuong-58.html.]
Phan lão bản nhận thể chuyện vòng vo với vị , hàm súc quá chắc hiểu. Ông đành thẳng thắn: “Tiểu công tử, thật sự hứng thú, cứ giá .”
Ông nghĩ Mộc Vãn Tình hiểu chuyện, chứ ai dễ dàng bán bí phương tổ truyền. Chỉ phá gia chi tử! Dễ lừa thật.
Ai ngờ, Mộc Vãn Tình phán một câu: “Cái ... hứng thú với tiền, cũng nó đáng giá bao nhiêu. Ông thấy bao nhiêu là thích hợp?”
Câu đúng là thể đỡ nổi. Phan lão bản dù lừa, thì bên cạnh Quách Nhị vẫn đang như hổ rình mồi, tùy thời chờ hớt tay . “Ta xem thành phẩm .”
Mộc Vãn Tình vẻ kiêu kỳ, ngoảnh đầu : “Vậy thôi, hứng thú kén cá chọn canh.”
Phan lão bản thấy đầu đau từng cơn. Đứa nhỏ hành động theo lẽ thường gì cả? Không thể giao tiếp với kiểu trẻ con , quá mệt mỏi.
“Cậu hiểu lầm , nào dám ý đó. Chỉ là thấy thấy vật thật, trong lòng chắc chắn. Là ăn, cũng sai chứ?”
“ thì sai.” Mộc Vãn Tình hừ lạnh một tiếng. “ giao dịch với tin tưởng .” Nàng sang Quách Nhị: “Quách nhị ca, ?”
“Ách.” Quách Nhị chần chừ một lát, quyết đoán gật đầu: “Muốn.”
Không ai chê nhiều bí phương cả. Hơn nữa, tin tưởng Mộc Vãn Tình. Một đứa trẻ đơn thuần như , thể nào lừa . Người bình thường sẽ đề phòng một đứa trẻ ở tuổi của Mộc Vãn Tình.
Mộc Vãn Tình vui vẻ : “Vậy , tặng , miễn phí lấy tiền. Huynh chăm sóc như , đều hiểu cả.”
Một chiếc bánh bao từ trời rơi xuống, đập trúng Quách Nhị. Hắn mừng sợ. Miễn phí? Bất ngờ đến quá đột ngột.
nghĩ đến gia tộc lưng nàng, nào dám chỉ ham cái lợi mắt? “Tiểu , tấm lòng của xin nhận. sẽ khiến nhà tức giận đó. Cậu một bí phương quý giá đến mức nào ...”
Hắn luyên thuyên khuyên nhủ Mộc Vãn Tình. Một là thật lòng lo lắng cho nàng, hai là đắc tội đại gia tộc lưng nàng. Trưởng bối nhà xót con cháu , nỡ đánh, nhưng đối với ngoài thì họ kiêng nể gì , đến lúc đó hối kịp.
Thật , hiểu rằng, "miễn phí" mới là thứ đắt giá nhất.
Mộc Vãn Tình tỏ vẻ chán nản, mất kiên nhẫn ngắt lời: “Vậy cứ đưa đại cho ít hàng, coi như là trao đổi. Người nhà mắng thì mắng, đ.á.n.h vài cái cũng . Người bạn , kết chắc !”
Nàng dừng một chút, năng đầy lý lẽ: “Nói nhỏ cho , lão tổ tông nhà thương nhất, mặc kệ gây họa gì cũng đều che chở cho . Sợ gì chứ?”
Nói là nhỏ, nhưng tất cả ở đây đều thấy. Sắc mặt Phan lão bản đổi mấy lượt, tâm trạng vô cùng phức tạp. Người thường quý nhân kinh thành vì sở thích mà vung tiền như rác, vị tiểu công tử chỉ cần cao hứng là đem bí phương tổ truyền tặng . Chuyện cũng quá... khoa trương . Ông ghen tị đến đỏ cả mắt.
Quách Nhị mừng rỡ vô cùng. Trao đổi thì . “Cậu nhóc đúng là thật thà quá. Vậy , thích gì?”
Mộc Vãn Tình đảo mắt: “Ta thích vải vóc .”
Quách Nhị khỏi bật , quả đúng là tâm tính trẻ con. “Nhà cũng kinh doanh vải vóc, sản xuất đủ loại. Ta đưa một ngàn thất hàng thượng phẩm, một vạn thất hàng trung phẩm, và mười vạn thất hàng hạ phẩm, thấy thế nào?”
Đây là dựa theo tỷ lệ lượng mà Mộc Vãn Tình đặt. Tuy tại nàng đặt như , nhưng vẫn tôn trọng lựa chọn của nàng. Chỗ hàng cộng cũng ngót nghét mười vạn lượng bạc, dùng để đổi lấy một bí phương, vẫn cảm thấy đáng giá.
Mấy Thẩm Vĩnh bên cạnh chấn động, mắt trợn trừng. Còn thể ? Đây chẳng là "tay bắt sói" ? Nhận nhiều hàng hóa như mà đối phương còn cảm kích, quan hệ cứ thế thuận lợi thiết lập.