Nhà thờ tổ   bằng gạch  nung và ngói, bây giờ   nhiều bụi bặm, Hứa Bối Đóa cảm thấy  , cô theo bản năng vồ lấy tay áo của trưởng thôn, vài  đang  ở hàng ghế  đều lùi , tránh xa nhà thờ tổ vài mét.
Sau đó, nhà thờ tổ đột nhiên sụp đổ, gạch ngói bay tứ tung.
May là nhà thờ tổ là một ngôi nhà  xây dựng riêng lẻ,  lớn, cũng  hoành tráng, ngôi nhà  sập, cũng     thương.
Chỉ là bụi bặm gần như phủ khắp tất cả  ,    ,    ,  mặt ai ai cũng đều là vôi trát,   nên lời.
Ông lão  què chân quỳ ở  đất, lớn tiếng van nài: “Tổ tiên ! Ông ! Ba ! ông năm  là về báo thù!? Ông  là  cả thôn chúng  bồi táng theo ông !”
Trưởng thôn lúc đầu còn bình tĩnh, chốc lát cũng  dọa sợ, sắc mặt trắng bệch.
Ở trong thôn, nhà thờ tổ là công trình kiến trúc quan trọng nhất, mặc dù  hoành tráng, nhưng bên trong chứa linh vị tổ tiên  trong thôn.
Người già trong thôn khi qua đời, chôn cất, sẽ  một bên để đặt bài vị thờ cúng trong nhà thờ tổ. Mỗi khi đề cập tới việc lớn xảy  trong thôn, thì sẽ triệu tập đến  nhà thờ tổ thảo luận, thông báo kết quả.
Bây giờ nhà thờ tổ thế mà sập, đây đơn giản là tổ tiên đang tức giận.
Thôn xảy  chuyện lớn !
Hứa Bối Đóa cũng kinh ngạc khi thấy cảnh , c.h.ế.t . Nhà thờ tổ đang yên đang lành,    sập là sập?
  gì  ma quỷ, cô là  kiên quyết  tin  chuyện ma quỷ nên càng sẽ  nghĩ theo chiều hướng đó.
Thanh niên Hứa Hắc Đậu sống gần nhà thờ tổ  , lòng đầy căm phẫn phát biểu: “Trưởng thôn! Con cảm thấy chuyện    là thiên tai, mà là nhân họa!”
“Con hôm đó thấy   lén lút   nhà thờ tổ,   là   gì! Phải chăng    trong thôn  trộm thứ gì, chọc giận tổ tiên! ”
Cảnh tượng nhất thời hỗn loạn xảy , tất cả   đều ồn ào.
Đương nhiên,  mấy  chú bác lớn tuổi, mặt đều tái mét, sắc mặt phức tạp  trưởng thôn,   gì đó nhưng  do dự.
Hứa Bối Đóa  đến bên cạnh trưởng thôn, nhỏ giọng :
“Chú, chú  thể  cho con  những chuyện mà   giấu con,  lẽ con sẽ  cách. ”
Trưởng thôn   mắt cô, trầm mặc một lúc.
Suy nghĩ cẩn thận, trưởng thôn quyết định  chuyện một  với Hứa Bối Đóa.
Giải tán   trong thôn, chỉ còn  trưởng thôn, Hứa Bối Đóa, và vài  chú bác.
Trưởng thôn phủi nhẹ bụi  mặt, thở dài một .
“Thực  chuyện của bác năm con, cũng  thể  là mấy  chúng  hại.”
Ồ, thật kích động.
“Ta nếu như  cho con , con  thể  ông  đừng  loạn ? Con  thể cho  trong thôn câu trả lời thỏa đáng  ? ”
Trưởng thôn còn đang chần chừ.
Hứa Bối Đóa  nãy  quan sát một chút, chắc là   nhà thờ tổ tại    sập.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/bi-phan-boi-ta-lai-quyet-lam-giau/chuong-21.html.]
Cô  vỗ ngực, trong lòng   dự tính : “Các chú,   yên tâm.”
“Đợi tìm hiểu xong chân tướng sự việc, con sẽ đến thưa chuyện rõ ràng với bác năm. ”
“Đến lúc đó miễn là trong thôn phân bổ một chút tiền, con sẽ phụ trách xây  nhà thờ tổ. ”Trưởng thôn thở dài một .
Sự việc bắt đầu từ mười năm .
Khi đó  dân trong thôn đa  đều  nghèo khổ, ăn   ăn, mặc cũng   mặc.
Hứa Bối Đóa trầm ngâm tính toán một chút, thời điểm đó Đóa Đóa mới tám tuổi, thực sự  thể  thấy qua bác năm.
“Ông năm năm đó   phát đạt, ông  rời thôn, đến thành thị,  là tìm việc .”
“Thời gian , mấy  em chú trong nhà  nào cũng thực sự khó khăn, cùng   xe lừa kéo lên thành   tìm ông năm, hy vọng ít nhiều chúng  cũng  ông  giúp đỡ. ”
“Không ngờ trong thành,  tìm  ông năm. Bọn chú vội tìm đến nhân viên của ông , nhân viên  ông năm bây giờ  lên tỉnh .”
“Khi đó là thời đại nào, woa, con  tỉnh cách xa chúng  bao nhiêu ? Người bình thường   khả năng  đến tỉnh? ”
Một cụ lớn khác trầm mặc cũng thở dài một .
Vân Mộng Hạ Vũ
“Mấy  em chắc chắn   cách nào  tỉnh tìm  ông năm, cho nên cứ như  mà  về.”
“Bọn chú từ nhỏ   quan hệ  , lúc đó ba của ông năm bệnh nặng,  liệt giường, đều là chúng   ông  chăm sóc.”
“Mãi đến sang năm, ông năm mới từ tỉnh  trở về thôn, tràn ngập niềm vui.  mấy  em bọn chú trong lòng đều sinh oán hận, ở thôn giúp chăm sóc ba ông , ông   ở bên ngoài một  sống ung dung vui vẻ.”
“Ông năm lúc  về thôn dẫn theo về một cô gái,   xinh   quyến rũ,  là sinh viên ở tỉnh,   lòng ông.”
... ...
“Về ? Đây   là chuyện  ? ”Hứa Bối Đóa nghi ngờ, xem  bác năm  cũng  giống là   hoặc  ăn chơi gì.
“ Về ...”
Một cụ già cúi đầu, hối hận :
“Người trong thôn đều là tá điền, thường đều lấy vợ trẻ cũng là  trong thôn.”
“Ông năm hạnh phúc, nhưng mấy  em ở thôn  thấy  vui, cảm thấy dựa   mà vận may  đến , đều là ông  chiếm hết ?”
“Mọi  lúc đó   gì?” Hứa Bối Đóa hiếu kỳ hỏi.
Ông lão chống gậy, thở dài : “Còn  thể  gì? Lúc đó  hiểu chuyện,  vợ con  đều đầu tro mặt xám   cơm ăn mà ganh tị,   mất mặt ông năm  mặt con gái nhà  ,  những điều  về ông ”.
Ánh mắt trưởng thôn cơ hồ trống rỗng: “Bọn họ lúc đó xúi giục mấy cô gái   chồng diễn một vở kịch, chú cũng   tay ngăn cản.”
“Mấy cô giả vờ  bắt cóc, thành công  con gái nhà   sợ hãi.”
“Bọn chú còn khuyên ông năm,  cô gái như   xứng, nên sớm bỏ mà về lấy vợ trẻ trong thôn...”
“Không ngờ tính khí của ông năm ... dại dột như …”