Bị Phản Bội, Ta Lại Quyết Làm Giàu - Chương 75
Cập nhật lúc: 2024-12-08 14:29:10
Lượt xem: 19
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Đóa Đóa, nếu như nghĩ đến cái khác, cuộc sống cô nhất là như thế nào?"
Lục Hoài Ninh bất thình lình hỏi.
Kỳ thật hai bọn họ từ đầu tiên gặp mặt, đến nay quen lâu như , mối quan hệ cũng trở nên thiết hơn nhiều, tuy nhiên chủ đề đối thoại luôn luôn là kinh nghiệm ăn, bàn chuyện kinh doanh, kế hoạch buôn bán,... ít khi về bản , hoặc là cái gì khác.
Phần lớn thời gian, Lục Hoài Ninh bạn bè, suy nghĩ gì trong lòng, cũng chẳng ai hứng thú mấy chuyện vặt vãnh với .
Hứa Bối Đóa hề kinh ngạc, tựa như một bạn cũ, tự nhiên :
" sống trong một căn nhà thoải mái, ban công thông thoáng hướng về phía Nam, rảnh rỗi thể ghế mây lắc lư, mỗi ngày thể tắm nắng. Về mặt công việc cần quá bận rộn, nhiều thời gian dành cho bản , haha, còn nữa, mỗi ngày đều ăn dưa, là hạnh phúc ..."
Lục Hoài Ninh im lặng lắng , khóe miệng khẽ nở nụ .
" còn tưởng ước mơ của giám đốc Hứa là trở thành một phụ nữ thành công, mỗi ngày đều mặc âu phục, mang giày da, điều kiện du lịch khắp nơi thế giới...
Hứa Bối Đóa cho là đúng:
"Đó là công việc, nhưng mà, việc chính là vì cuộc sống hơn mà."
Mấy chục năm , thế giới phát triển từng giờ từng ngày từng tháng, nên kinh tế nhanh chóng lớn mạnh, mỗi đều dòng nước lũ của thời đại cuốn theo buộc cố gắng chống đỡ, mạnh mẽ lên sự cuồn cuộn của dòng chảy...
mà, Hứa Bối Đóa xuyên sách là thời gian mấy chục năm so với thời của cô, phấn đấu cố gắng đổi mạch truyện.
Mọi đều gánh khối lượng công việc cao, thời gian việc kéo dài vô tận khiến ai nấy cũng tận lực, thứ gần như phá hủy cuộc sống bình thường. mà ở thập niên 90 , công việc là phúc phần, đơn vị việc những trung thành với công ty, thể tưởng tượng .
Vân Mộng Hạ Vũ
Hứa Bối Đóa một cuộc sống xa xỉ, chỉ là hy vọng ngoài công việc, cô về một bình thường, hằng ngày chút thời gian tự do để hưởng thụ cảm giác an nhàn tự tại...
Ví dụ như bây giờ, cũng .
Thời gian nghỉ phép trôi qua nhanh, trở Huyện, kỳ nghỉ dài dăng dẳng cũng gần kết thúc.
Ngày đầu trở khi kết thúc kỳ nghỉ đông, thể cán bộ công nhân viên tổ chức một cuộc họp, Hiệu trưởng bục chào hỏi vài câu...
Chuyện gì đến cũng sẽ đến, ông tuyên bố một tin tức trọng đại sửng sốt...
"Từ năm nay trở , nhà trường chúng cũng cần tích cực hưởng ứng lời kêu gọi của Nhà nước, đề xướng giảm bớt gánh nặng cho đơn vị, sẽ bãi bỏ chính sách cấp nhà cho giáo viên, mỗi nhân viên tự túc chỗ ở."
"Đơn vị sẽ giảm bớt gánh nặng, tiếp tục đầu tư nguồn tài chính giáo dục, để chúng cùng hướng tới một ngày mai tươi sáng hơn cho thế hệ mới".
Hiệu trưởng gì đó, đều ai lọt tai nữa.
Trong đầu mỗi đều tin tức cho hoang mang —
Không cấp nhài
Sau đơn vị sẽ bao giờ cấp nhà ở nữa!
Điêu nghĩa là ở trong một căn nhà thuộc về , trừ việc bỏ nhiều tiền mua, thì còn cách nào khác.
Giáo viên phân phòng nữa bắt đầu bùng nổ, nhân viên lâu năm phân phòng cũng bình tĩnh .
Người mới tới phân chia nhà, những căn nhà chia đó thì ? Không bất kỳ giấy tờ sở hữu chính thức nào, bộ dựa lời của lãnh đạo, dù như thế nào, bọn họ cũng cách nào bằng chứng chứng minh đó là nhà thuộc về .
Lỡ như đơn vị thu hồi, họ thế nào?
Thật công bằng! Đã thanh niên nổi giận dung dung hô to, trực tiếp phá đám."Dựa cấp, thì ? Hoặc là tất cả đều , hoặc là tất cả đều !"
Có càng nhiều cũng theo:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/bi-phan-boi-ta-lai-quyet-lam-giau/chuong-75.html.]
"! Phải một lời giải thích rõ ràng!"
" , lúc trường còn , hiện tại nhiều năm như , đột nhiên , thể nhẹ như bâng như !"
Toàn bộ khí cuộc họp của giáo viên đều trở nên bất , khi tan họp, nhiều nhân viên trẻ đều ở cửa phòng việc của Hiệu trưởng xin một lời giải thích.
Hứa Bối Đóa cùng đồng nghiệp khác việc.
cũng ít thông minh chút tích góp, quyết đoán bỏ qua việc đợi chờ vô ích , nhân dịp tòa nhà mới mở còn ưu đãi đối với giáo viên, họ nhanh chóng hỏi bộ phận kinh doanh bên đó, chuẩn xem mua một căn nhà.
Căn nhà lúc vẫn bán ở giá bình dân, tự nhiên thoáng cái trở nên vô cùng đắt đỏ.
Rất nhiều khi , mới phát hiện lúc Hứa Bối Đóa mua nhà là quyết định sáng suốt cỡ nào.
Có hỏi Hứa Bối Đóa thấy chuyện thế nào, cô trả lời:
"Mỗi đều đơn vị phân chia nhà ở là một chuyện , nhưng đơn vị mở rộng quy mô giảng dạy hàng năm, đến việc càng ngày càng nhiều, đông như đều chuyện thì tiền đất xây nhà cấp miễn phí cho ."
" cảm thấy cốt lõi của vấn đề đơn vị chia nhà cho , mà là tài nguyên hạn, chia xong sẽ còn nữa."
Cô tự nghĩ thầm trong bụng:
"Người sáng suốt nên lập tức buông bỏ chuyện xuống, tích cực tìm một ngôi nhà dành cho riêng ."
Ngày hôm nay mới chỉ là khởi đầu. Sau đó giá phòng tăng cao, dần dần sẽ tăng đến mức chịu nổi.
Qua vài năm, nhiều vì để thuận lợi một căn nhà trong Thành phố, trở thành nô ɭệ cho công việc, lưng ngày ngày gánh khoản vay ba mươi năm, thậm chí cả đời đều để trả nợ mua nhà.
Đó mới là nỗi đau thực sự.
Đối với Hứa Bối Đóa mà , trong Huyện chỉ là điểm khởi đầu của cô, cô nhất định khỏi nơi nhỏ .
Ít nhất, trong Thành phố xem một chút.
Giáo viên trường học nghỉ nhân lúc tiết, mấy ngày nay cũng cân , tất cả thừa dịp hai ngày điên cuồng xem phòng.
Hứa Bối Đóa lên nội thành xem nhà, ma xui quỷ khiến, cô lẩm bẩm một câu mặt Hứa Hắc Đậu, nên mời Lục Hoài Ninh cùng ?"
Hứa Hắc Đậu như thấy thánh chỉ, nhanh chóng tìm lão đại báo cáo, mang vê một tin tức:
"Chị, Giám đốc Lục cùng chị."
Quay qua chuyến bất chợt biến thành chuyến bốn .
Chiếc Crown Sedan dừng , Hứa Hắc Đậu chủ động kéo cửa ghế phụ cạnh tài xế , hiên ngang đặt m.ô.n.g xuống.
Buộc Lục Hoài Ninh ngập ngừng, chần chừ cùng hàng ghế với Hứa Bối Đóa.
Sau khi lên xe, Hứa Hắc Đậu nhấn một cái, rèm ngăn phía và phía kéo lên che phủ, một chút ánh sáng cũng thấy.
"Giám đốc Lục, chị, em chú ý đường giúp tài xế, chị gì .
Lục Hoài Ninh nhẹ nhàng nở nụ .
Từ khi nào mà thanh niên lanh lợi đến ...
Đường Thành phố cũng xa lắm, Hứa Bối Đóa còn tự nào, dọc theo đường cô đều ngoài cửa sổ xe, đột nhiên phát hiện những ngày mùa Đông, phong cảnh bên ngoài .
Tuyết trắng bao trùm núi non trắng xóa, tràn đầy đặc trưng phong cảnh Bắc quốc. Lục Hoài Ninh nghiêng đầu mặt ngắm gương mặt cô, vẻ mặt tươi .
Có lẽ lúc bấy giờ Hứa Bối Đóa ở bên, thời gian cũng phảng phất chậm , khí an yên tự tại, dường như thể thấy bên ngoài tiếng gió tuyết khẽ rì rào, giống như chuyện gì cũng cần gấp gáp, từng bước từng bước luôn biện pháp giải quyết, cô luôn cho cảm giác an tâm.