Bị Tiểu Tam Hãm Hại, Ta Trọng Sinh Về Cổ Đại - Chương 892

Cập nhật lúc: 2024-11-13 13:26:17
Lượt xem: 78

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Liên Mạn Nhi chờ Chu thị chủ đề chính, Chu thị cố tình , chỉ lảng sang những chuyện khác, còn kể chuyện Tiểu Chu thị và Thương Hoài Đức tặng lễ cho Ngũ Lang và Tiểu Thất.

Ngũ Lang và Tiểu Thất thi đỗ, đương nhiên Thương gia sẽ tặng lễ, lễ vật còn phần quý trọng. Dĩ nhiên, nhà Liên Mạn Nhi cũng sẽ mời cả nhà Thương gia tới uống rượu, hí kịch. Sau Thương gia việc gì, các nàng cũng sẽ quà đáp lễ tương ứng.

“Tặng ạ.” Liên Thủ Tín đáp.

“Dì ba… hết sức quan tâm nhà con. Hễ chuyện gì, cũng quên.” Chu thị , liền tiếp tục : “Nhà chúng họ hàng gần, chỉ còn dì cả và dì ba con, ở gần ngay bên. Bọn họ đối với nhà con như thế nào, trong lòng các con hẳn rõ.”

Ngữ điệu của Chu thị mặc dù hết sức nhu hòa nhưng lời phần nào thể hiện tính cách của bà.

Liên Thủ Tín, Ngũ Lang và Liên Mạn Nhi tính Chu thị, bà như , ba lạ gì. Chỉ là, chủ đề mà Chu thị về Tiểu Chu thị thì là về Đại Chu thị, điều khiến Liên Mạn Nhi khỏi nghi hoặc.

Chẳng lẽ chuyện như nàng dự đoán! Chu thị cất công tặng lễ, còn cho gọi bọn họ tới đây, vì chuyện của bản mà là về Đại Chu thị và Tiểu Chu thị?

Chắc ! Liên Mạn Nhi nghĩ, huống chi gần đây nhà Đại Chu thị và Tiểu Chu thị đều gặp chuyện khó khăn gì cần bọn họ giúp đỡ.

“Mấy ngày nữa Bảo Dung thành , nhà con chuẩn xong quà cưới ?” Đột nhiên Chu thị hỏi.

Thương gia hiện giờ định cư tại Tam Thập Lý Doanh Tử, chỉ thuê phòng xá của khác ở mà còn đặt mua một cái viện, còn mua chừng hai mươi mẫu ruộng cho trồng trọt. Tiền địa tô hàng năm thu đủ chi phí sinh hoạt cho cả nhà. Thương Hoài Đức còn hùn vốn với mở một cửa tiệm ở trấn kinh doanh vải vóc may vá. Cuộc sống của Thương gia , ở Tam Thập Lý Doanh Tử xem như nhà tiểu phú.

Từ lúc Thương gia tới Tam Thập Lý Doanh Tử ngừng tới mối cho Thương Bảo Dung. Tuy nhiên, Tiểu Chu thị đối với chuyện hôn sự của khuê nữ hết sức kén chọn, cao với tới, thấp thì chê bai. Năm tháng qua , Thương Bảo Dung lớn thêm một tuổi. Tiểu Chu thị khỏi sốt ruột, đến đầu xuân rốt cục định xong hôn sự cho Thương Bảo Dung.

Cửa hôn sự là do bà mối Tôn giúp đỡ mai mối. Đối phương nhà ở thôn Quan Truân cách trấn Thanh Dương năm dặm về hướng tây bắc, họ Quan, trong nhà cũng chút điền sản, của cải. Nhà hai , lão Đại lấy vợ sinh con, mối cho Thương Bảo Dung là lão Nhị.

DTV

Lão Nhị của Quan gia kém Thương Bảo Dung nửa tuổi. Nghe ngoại hình tính tình đều , dáng vẻ thô kệch của nông dân, đôi khi còn ngại ngùng như đại cô nương.

Theo cách của bà mối, tính tình như về hai tiểu vợ chồng sẽ nhường nhịn . Ý tứ là, Quan Nhị tính cách , sẽ nhường nhịn Thương Bảo Dung bề.

Trong hai Quan gia, Quan Nhị cha sủng ái hơn. Bà mai ám chỉ, cuộc sống trong nhà, thậm chí về mặt chia tài sản, Quan Nhị đều sẽ chịu thiệt, đương nhiên Thương Bảo Dung cũng theo đó mà thiệt thòi.

Hai nhà xem xét xong đều cảm thấy hài lòng. Giữa tháng ba liền chính thức đính ước, hôn kỳ an bài cuối tháng tám.

Nghe Chu thị hỏi chuyện tặng quà cưới cho Thương Bảo Dung, Liên Thủ Tín liền về phía Liên Mạn Nhi. Những chuyện như , Liên Thủ Tín thường nhúng tay , đều do Trương thị và Liên Mạn Nhi chủ sắp xếp.

“Đã chuẩn xong ạ, cháu bảo cháu chuẩn quà thật hậu.” Liên Mạn Nhi bèn đáp: “Hôm nay bà nội hỏi , cháu sẽ về bảo chuẩn quà nhiều thêm một phần ạ.”

Chu thị liếc Liên Mạn Nhi một cái thu tầm mắt, thêm gì về chuyện quà cưới nữa.

“… Đến lúc đó, con… dù thế nào, cũng một chuyến.” Dừng một chút, Chu thị ngẩng đầu Liên Thủ Tín , giọng và thần thái đều kiên quyết, hiển nhiên là Liên Thủ Tín nhất định đáp ứng.

”Vâng, con sẽ .” Liên Thủ Tín suy nghĩ một chút thẳng thắn đáp ứng.

Chu thị tựa hồ thở phào nhẹ nhõm một .

“Bên nhà đẻ của vợ con, cho báo tin ? Còn Nhị Lang, tuy đây lui tới bao giờ, nhưng cũng nên tặng lễ. Ta chẳng con thích gần gũi nào nữa. Bên chỗ đại tỷ con, nhờ báo tin , đến lúc đấy nó sẽ tới.” Chu thị .

Đây là Chu thị bảo Liên Thủ Tín báo tin cho Trương Thanh Sơn, để cho Trương gia cũng đưa quà cưới tới, còn hi vọng Liên Thủ Tín bảo Nhị Lang tặng quà cưới.

“Bên chỗ cha vợ con nhất định sẽ đưa lễ tới, còn đến thì lúc đó mới . Còn Nhị Lang, nhất định cũng tặng lễ.” Liên Thủ Tín liền .

“Cháu cháu , nhà ông bà ngoại cháu một phần, bên Trịnh gia một phần.” Liên Mạn Nhi thêm một câu.

Trương gia và Trịnh gia đối với việc tặng lễ qua đều chu đáo, thật Chu thị cần thiết những thứ với Liên Thủ Tín.

Chẳng lẽ Chu thị gọi bọn họ tới đây chỉ vì chuyện quà cưới cho Thương Bảo Dung? Nếu quả thật là vì chuyện , Chu thị cần phí nhiều công sức quanh co lòng vòng gì, còn “lãng phí” tặng lễ cho Ngũ Lang và Tiểu Thất nữa?

Liên Mạn Nhi đang nghi hoặc, thấy trong viện truyền đến tiếng bước chân và giọng .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/bi-tieu-tam-ham-hai-ta-trong-sinh-ve-co-dai/chuong-892.html.]

Ánh mắt Chu thị lóe lên, tạm ngừng câu chuyện, phất tay ý bảo Liên Thủ Nhân, Liên Kế Tổ và Tưởng thị ngoài đón .

Là Thương Hoài Đức và Tiểu Chu thị tới, cùng với bọn họ còn Liên Nha Nhi.

Liên Nha Nhi phòng liền đến mặt Chu thị, cúi đầu nhỏ giọng chuyện. Liên Mạn Nhi ở bên cạnh cũng .

“… Nhà bà nội cả việc ạ…” Liên Nha Nhi thế thế với Chu thị một hồi.

Lúc Liên Mạn Nhi mới chợt hiểu . Mới ở ngoài sân thấy Liên Nha Nhi đang cho gà ăn, khi bọn họ nhà, Liên Nha Nhi theo, hóa tìm Đại Chu thị và Tiểu Chu thị.

Việc đương nhiên Liên Nha Nhi tự chủ trương, mà là Chu thị sớm dặn dò như .

Nhớ lúc Chu thị sai Tưởng thị tới truyền lời cũng khi nào Liên Thủ Tín tới thì báo một tiếng để bên nhà cũ còn chuẩn cơm. Nhìn tình hình hiện tại, xem , trong cái chuẩn còn bao hàm cả việc mời Đại Chu thị và Tiểu Chu thị tới đây.

Tiểu Chu thị và Thương Hoài Đức nhà, chào hỏi lẫn , trong lời của Tiểu Chu thị và Thương Hoài Đức đều cố ý tỏ vẻ bọn họ tới thật đúng dịp.

Lúc Liên Thủ Tín và Ngũ Lang đều hiểu rõ, nhưng giáp mặt vạch trần. Mọi cùng xuống chuyện.

“Lão Tứ , dì ỷ là trưởng bối mà lên mặt mặt cháu. Cha cháu mất , chỉ còn cháu quả phụ một cô quạnh. Cháu đấy, tặng đồ là tặng đồ, cho tiền là cho tiền, nhưng mà cũng nên thường xuyên tới đây, xem cháu khó khăn gì .” Tiểu Chu thị xếp bằng bên cạnh Chu thị với Liên Thủ Tín mấy “lời thấm thía”.

“Không Lão Tứ tới đây !” Không đợi Liên Thủ Tín chuyện, Thương Hoài Đức ở bên cạnh vội vàng lớn : “Người sách, quan, gì mà hiểu hơn chúng . Mỗi tháng lão Tứ đều đến đây vài . Ở trong thôn, tất cả đều mà.”

Đến lúc chuyện đều sáng tỏ. Sở dĩ Chu thị chủ đề chính là chờ hai tỷ Đại Chu thị và Tiểu Chu thị tới đây giúp trợ uy.

Chỉ là, bởi vì trong nhà Đại Chu thị chuyện tới , chỉ Tiểu Chu thị và Thương Hoài Đức tới.

Thật sự trong nhà Đại Chu thị chuyện tới ? Chỉ sợ ! Liên Mạn Nhi nghĩ, hẳn Đại Chu thị Chu thị gọi bà tới đây để gì nên tới thôi.

Lấy hiểu của Đại Chu thị với Liên gia, đương nhiên con của Liên Thủ Tín như thế nào. Phàm là Chu thị yêu cầu, chỉ cần thái quá, Liên Thủ Tín đều sẽ đáp ứng. Liên Thủ Tín hiếu thuận, chuyện nhà thì nhà tự bàn bạc giải quyết. Mà cứ nôn nóng gọi thích tới đây trợ uy, chỗ dựa, nhất định sẽ chọc cho mấy nhà Liên Thủ Tín mất hứng, đắc tội với , khiến cho mẫu tử Chu thị và Liên Thủ Tín càng trở nên xa cách.

Đại Chu thị sẽ loại chuyện như .

Mà Tiểu Chu thị và Thương Hoài Đức hẳn nhận thức điểm , cho dù , hai cũng thể buông tha cơ hội biểu hiện sự tồn tại của .

Trong cùng một chuyện, ở cùng một vị trí giống , hai thái độ và cách khác . Cách đối nhân xử thế của Đại Chu thị, Chu thị và Tiểu Chu thị thể so sánh . Chẳng trách thể nuôi dạy một nhi tử khéo léo, khen ngợi như .

“Nương, nếu nương chuyện thì cứ thẳng ạ.” Liên Thủ Tín phần hài lòng khi thấy Tiểu Chu thị và Thương Hoài Đức ở một bên kẻ tung hứng, liền hỏi Chu thị.

“Tao còn thể chuyện gì, cuộc sống của tao bây giờ nghẹn khuất đến sắp c.h.ế.t .” Chu thị sửng sốt một chút, nhưng ngay đó lôi một chiếc khăn lau lau mặt, kéo dài tiếng : “Nếu cứ tiếp tục như chắc tao chẳng còn sống mấy ngày. Thôi thì cứ mang cái quan tài đây cho tao đó, bọn mày thương xót thì đưa tao lên núi chôn cất, để tao gặp cha chúng mày…”

Hầu như Chu thị luôn như , thể tử tế mấy câu là cực hạn, loại phương thức biểu đạt mà bà quen nhất, cũng am hiểu nhất, chính là khó khác, khiến cho thể thoải mái .

“Bà nội, chuyện gì, rõ đầu đuôi ngọn ngành thì bọn cháu mới hiểu , mới thể giúp chứ ạ.” Ngũ Lang trầm giọng .

Tiếng của Chu thị nhất thời nghẹn , nhanh chóng liếc Liên Thủ Tín một cái. Liên Thủ Tín Chu thị, mà theo bản năng nhích gần lưng ghế.

Chu thị khẽ thút tha thút thít hai tiếng.

“Còn thể chuyện gì ngoài chuyện lão Nhị.” Chu thị lau mặt một cái, lúc mới từng chữ từng câu: “Nó bức nghẹt thở tới sắp c.h.ế.t . Trong cái nhà , , nó.”

“Bà nội, thể rõ ràng hơn ạ?” Ngũ Lang trầm mặc một hồi, hỏi.

“Trong cái nhà của chỗ cho nó, bảo nó cút , cút thật xa !” Rốt cục mục đích của , cảm xúc của Chu thị cũng chút kích động.

Ngũ Lang và Liên Mạn Nhi trao đổi ánh mắt. Quả nhiên bọn họ đoán trúng, Chu thị nhịn Liên Thủ Nghĩa nữa, nhưng thể ông cho nên mới nhờ bọn họ giúp đỡ, đuổi Liên Thủ Nghĩa .

Cái nhà là do Liên lão gia tử để . Khi còn sống Liên lão gia tử rõ ràng, Liên Thủ Nghĩa một phần trong cái nhà . Trong tang lễ của Liên lão gia tử Liên Thủ Nghĩa tận hiếu, trọn vai trò của một con, còn cống hiến lớn trong việc kéo dài hương hỏa cho Liên gia, cho nên, Liên Thủ Nghĩa quyền ở đây. Cho dù Chu thị cũng đuổi là đuổi .

Muốn đuổi Liên Thủ Nghĩa chuyện đơn giản.

Loading...