Biểu Muội Vạn Phúc - Chương 88
Cập nhật lúc: 2025-07-12 14:22:29
Lượt xem: 71
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Xe dừng ngoài cửa cung, Thôi Ngân Thủy đích lấy ghế đặt chân đặt bên cạnh xe. Gia Phù xuống xe, dẫn cung, quanh co uốn khúc, cuối cùng đến điện mà ngày đại hôn Bùi Hữu An từng dẫn nàng đến tạ ơn. Bước , dừng ở ngoài điện.
Thôi Ngân Thủy dặn nàng chờ một lát, vội vàng trong, lát liền , dẫn Gia Phù , đến cửa nội điện, khẽ : "Bẩm Hoàng thượng, Chân thị đến."
Lý Nguyên Quý bước , hiệu cho Thôi Ngân Thủy lui xuống. Gia Phù ơn ông âm thầm sắp xếp cho Bùi Hữu An, nhưng ở đây tiện lời cảm ơn, bèn cúi chào ông một cái. Lý Nguyên Quý vội vàng nhường bước, khẽ : "Đi theo nô tài." Ngay lập tức trong.
Gia Phù định thần , bước theo, . Hoàng đế mặc long bào, vẫn chiếc ghế hoàng hoa lê chạm khắc hình chí long ngày đó. Người trông vẻ gầy hơn một chút, nhưng thần sắc nghiêm nghị, còn vẻ từ hòa như ngày đó. Thấy ánh mắt của ngài về phía nàng, nàng cúi đầu, quỳ xuống tấm nệm trải đất, hành lễ khấu bái.
Lý Nguyên Quý cũng ngoài, trong điện chỉ còn Gia Phù và Hoàng đế. Hoàng đế một tiếng "Bình ", : "Lý Nguyên Quý phu nhân gặp Trẫm, chuyện gì?" Giọng điệu nhàn nhạt.
Gia Phù tạ ơn, nhưng vẫn quỳ, : "Bẩm Hoàng thượng, tội thần phụ cầu kiến Hoàng thượng, là để khẩn cầu Hoàng thượng khai ân, cho phép tội thần phụ cùng đến Bắc địa. Phu quân của đắc tội với Hoàng thượng, nếu chu di, tội thần phụ xin thu xác cho . Nay may mắn Hoàng thượng khoan dung, giữ tính mạng , tự cổ phu thê nhất thể, tội thần phụ cũng cam lòng đồng tội, theo ."
Nàng , lén lút để ý thần sắc của Hoàng đế, thấy ngài tuy vẫn lạnh nhạt, nhưng vẻ giận dữ, khấu đầu, thêm: "Ngoài lòng đồng tội, dám lừa dối Hoàng thượng, cũng là do lo lắng. Bắc địa khắc nghiệt, gió cát dữ dội, tội thần phụ , những nơi đó, tháng mười một là băng tuyết đầy trời. Phu quân của từ nhỏ thể chất yếu, những năm qua, là chinh chiến nơi trận mạc, đông chạy tây vạy (bôn ba khắp nơi). Tội thần phụ gả cho hai năm, thời gian ở nhà đếm đầu ngón tay, vốn dĩ lao tâm khổ trí, nay đến nơi đó, ai ấm lạnh thế nào. Tội thần phụ lo áo chăn đủ ấm, bệnh cũ tái phát, nếu vạn nhất gì , thì sẽ phụ lòng ân đức giữ mạng của Hoàng thượng."
Lời nàng , tuy là nhắc nhở Hoàng đế, nhưng chẳng là tâm tư của nàng , hai mắt nàng đỏ hoe.
"Hắn đây là tự tự chịu! Trẫm cho mấy cơ hội, bỏ ngoài tai!"
Hoàng đế cuối cùng cũng mở miệng, giọng điệu còn lạnh nhạt như khi chuyện với nàng, mà cao giọng.
Gia Phù thấy vẻ mặt ngài dường như kích động, nàng cúi đầu xuống: "Ban đầu tổ mẫu khi lâm chung, từng đuổi hết ngoài, với tội thần phụ về thế của phu quân. Phu quân mang danh là trưởng nhi tử của Vệ Quốc Công phủ, thực chất là Công công năm đó từ ngoài ôm về nuôi. Thân phụ của phu quân, là kết nghĩa của Công công năm đó, vì nguyên do, thể nuôi dưỡng , mẫu may băng huyết mà qua đời khi sinh , thế vô cùng đáng thương. Tổ mẫu , bà coi phu quân như tôn, thể chất yếu bệnh tật, khi bà mất, điều duy nhất bà yên tâm, chính là . Bà dặn tội thần phụ dù thế nào cũng bà chăm sóc phu quân. Tội thần phụ lúc đó đồng ý, nay dám bỏ mặc . Cầu Hoàng thượng nữa khai ân, cho phép tội thần phụ cùng , tròn bổn phận của thê tử, cũng vẹn lời hứa ban đầu với tổ mẫu."
Trong điện im lặng như tờ, Hoàng đế hề mở miệng.
Trong lúc chờ đợi, Gia Phù lén lút ngẩng mắt, Hoàng đế một cái, thấy ánh mắt ngài đờ đẫn, bất động, đoán rằng lời , chắc chắn khơi gợi ký ức về cảnh ngài đến thăm tổ mẫu năm đó, liền cúi đầu xuống nữa.
"Trẫm hỏi phu nhân, vật phu nhân từ mà ? Phu nhân lai lịch vật ?"
Một lúc lâu , Hoàng đế cuối cùng cũng mở miệng nữa, giọng trầm thấp.
Gia Phù ngẩng mắt, thấy chiếc ngọc bội khắc hoa lan, Hoàng đế từ lấy , nắm trong tay. Hai ánh mắt của ngài về phía nàng, ánh mắt u ám, khó hiểu.
Chiếc ngọc bội , khi Bùi Hữu An đến Tuyền Châu, đưa , là di vật của cha khi lâm chung.
khi thế thực sự của Bùi Hữu An, Gia Phù cảm thấy đơn giản như .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/bieu-muoi-van-phuc/chuong-88.html.]
Nàng đây từng âm thầm hỏi thăm từ những phụ nhân già trong Bùi gia, Bùi Văn Cảnh từ nhỏ yêu thích hoa lan. Thuở nhỏ khi còn ở nhà gả, trong viện bà ở, trồng đầy hoa lan. Bà cũng giỏi vẽ, chỗ Bùi lão phu nhân, vẫn còn một bức tranh bà vẽ thời trẻ, đề ấn chương là "Vô Lan Thu Quân". Điều càng khẳng định, chiếc ngọc bội khắc hoa lan , chắc chắn là di vật của Bùi Văn Cảnh. Lần kinh, nàng vội vàng gặp Hoàng đế, nhưng Hoàng đế chậm trễ gặp, nàng lo lắng như lửa đốt, bỗng nhiên nghĩ đến di vật của Bùi Văn Cảnh, bèn lấy .
Với sự thiết của Hoàng đế và Bùi Văn Cảnh năm đó, Gia Phù đoán ngài chắc chắn nhận chiếc ngọc bội , chỉ là chắc liên quan đến chiếc ngọc bội . Lúc thấy thần sắc của Hoàng đế, bằng một trực giác, nàng lập tức khẳng định, Hoàng đế những nhận vật , mà còn thể, hẳn còn mối quan hệ to lớn với chiếc ngọc bội.
Nàng bèn : "Bẩm Hoàng thượng, chiếc ngọc bội là vật tín hôn ước ban đầu do phu quân tặng."
"Nếu như , phu nhân vì đưa nó mặt Trẫm? Ý đồ của phu nhân là gì?" Hoàng đế hỏi, thần sắc căng thẳng, giọng điệu đanh thép.
Gia Phù : "Bẩm Hoàng thượng, đây cũng là lời dặn dò của tổ mẫu khi lâm chung. Tổ mẫu từng , nếu vạn nhất , phu quân gặp nạn, thì hãy bảo tội thần phụ cầm chiếc ngọc bội diện kiến Hoàng thượng, rằng Hoàng thượng tình nghĩa cố nhân, ắt sẽ giải khó khăn cho phu quân. Tội thần phụ mấy hôm vội vàng cầu kiến Hoàng thượng, Hoàng thượng chậm trễ gặp, nhớ đến lời dặn dò của tổ mẫu ngày đó, lúc mới dám mạo , dâng lên ngọc bội. Tội thần phụ phu quân phạm tội gì, dám hỏi, nhưng đoán chắc là tội thể tha thứ, nếu với sự minh của Hoàng thượng, tuyệt đối sẽ giận dữ đến mức . Do đó, dám cầu xin tha tội cho phu quân, chỉ cầu Hoàng thượng, cho phép tội thần phụ cùng , chăm sóc cho , để tránh vạn nhất gì sai sót."
Hoàng đế ngưng đọng một lát, thần sắc dần dần dịu , một lúc lâu, bỗng hỏi: "Bùi thái phu nhân nhắc đến chuyện gì khác liên quan đến chiếc ngọc bội với phu nhân ?"
Gia Phù ngẩng mắt, thấy Hoàng đế hai mắt chằm chằm nàng, thần sắc dường như căng thẳng, nàng cúi mắt : "Chỉ tổ mẫu , hai ngày khi sinh mẫu của phu quân qua đời, lòng bàn tay luôn nắm chặt chiếc ngọc bội . Trước khi lâm chung, mới trịnh trọng đặt chiếc ngọc bội tã lót của phu quân..." Nàng dừng .
"Bà nhắc đến với phu nhân, sinh mẫu của Hữu An khi lâm chung, oán hận ?"
Hoàng đế nghiêng về phía , giọng run rẩy.
Gia Phù lắc đầu: "Tổ mẫu lúc đó thể chất cực yếu, vài câu, liền dừng . Tội thần phụ cũng dám hỏi thêm. Chỉ là..."
Nàng cúi đầu, khẽ : "Chỉ là theo suy nghĩ của tội thần phụ, phàm là nữ tử, nếu khi lâm chung, nắm chặt một vật buông, ắt là trong lòng còn nhung nhớ, nhung nhớ liên quan đến vật đó, thể hận ý. Huống hồ còn trịnh trọng để cho nhi tử. Chắc chắn là mong vật thể phù hộ cho nhi tử, cả đời tai bệnh, vui vẻ vô ưu."
Hoàng đế bất động, thần sắc nửa vui nửa buồn, trong mắt ẩn hiện nước mắt. Rất lâu , ngài dậy khỏi ghế, nắm chặt chiếc ngọc bội đó, bỏ Gia Phù, ngoài, tiếng bước chân dần xa.
Gia Phù dám dậy, vẫn như , một , quỳ trong điện trống trải.
Lát , phía truyền đến tiếng bước chân, Lý Nguyên Quý bước nhanh , thấy Gia Phù vẫn quỳ như , đích đến đỡ, mặt lộ nụ , : "Chân thị phu nhân, tin , Hoàng thượng chuẩn lời thỉnh cầu của phu nhân, cho phép phu nhân cùng ."
Những lời , thực đều là Gia Phù dựa suy đoán của nàng, tùy tiện bịa đặt theo ý Hoàng đế mà thôi. Ngay cả khi sai, liệu Bùi Văn Cảnh trời linh thiêng, cũng sẽ hiểu khổ tâm của nàng lúc , sẽ trách tội nàng. Lúc thấy Hoàng đế cuối cùng cũng mở lời, nàng mừng rỡ khôn xiết, nén nước mắt sắp trào , cảm ơn Lý Nguyên Quý.
Lý Nguyên Quý : "Nô tài bất quá chỉ là một nô tài, dám nhận lời cảm ơn của phu nhân. Hoàng thượng , phu nhân hiểu lý lẽ hơn Bùi đại nhân, Hoàng thượng vô cùng hài lòng. Dù cũng là quân thần một thời, Bùi đại nhân đây công lao, Hoàng thượng đối xử với Bùi đại nhân thế nào, trong lòng phu nhân hẳn cũng rõ. Hoàng thượng , Bùi đại nhân ý đồ khác, nên mới tội thể tha thứ. Chuyến phu nhân , cũng hãy rõ lẽ cho Bùi đại nhân, trung quân như phụ, Hoàng thượng liền thể xá tội cho , phu thê phu nhân cũng thể sớm trở về."
Lý Nguyên Quý một câu, Gia Phù liền gật đầu một câu, trong lòng nàng chỉ lập tức lên đường ngay.
Lý Nguyên Quý chắc cũng , mỉm : "Vậy thì chậm trễ nữa, phu nhân sắp xếp đồ đạc xong, chúng sẽ phái , sớm nhất thể đưa phu nhân ."