Căn hộ của Tô Vãn  trong một con ngõ nhỏ, cầu thang sắt kêu cọt kẹt mỗi     qua. Cô mở cửa, bật đèn. Căn phòng sáng lên, đơn giản và vắng vẻ: một chiếc giường nhỏ, bàn  việc đầy sách cũ, vài tấm ảnh hậu trường  ngả màu, và khung cửa sổ  xuống mái nhà hàng xóm. Tất cả  đủ để che chắn một con  khỏi thế giới ngoài , nhưng  đủ để che giấu cảm giác trống rỗng.
Cô  xuống, mở túi, lặng lẽ đặt chiếc điện thoại lên bàn. Tin nhắn email lúc nãy vẫn hiện rõ. Chữ nghĩa đơn giản đến phũ phàng: “Vai của cô… để .” Dường như những năm tháng qua, cuộc đời chỉ  lặp  lặp  cụm từ : để , để ,  biến mất.
Ngoài cửa sổ, đèn đường hắt xuống một vũng sáng mờ, bóng cây loang lổ. Thành phố vẫn rộn ràng, nhưng tất cả dường như  liên quan đến cô. Tô Vãn chống cằm, nhắm mắt. Trong lòng dấy lên một cảm giác bất lực đến mức  buông xuôi.
Điện thoại bất ngờ reo vang, phá vỡ sự im lặng. Một  lạ hiện lên. Cô do dự vài giây,  nhấc máy.
“Xin chào,  là Khương, đạo diễn.” Giọng nam trầm ấm, điềm tĩnh. “ xem vài clip diễn cũ của em. Hơi non, nhưng  thứ  cần: đôi mắt  im lặng. Tuần , chương trình ‘Diễn viên,  chỗ!’ ghi hình vòng loại. Em   thử ?”
Tô Vãn thoáng sững . Màn hình tối đen phản chiếu gương mặt cô, mệt mỏi và nhạt nhòa. Trong khoảnh khắc, hàng loạt ký ức ùa về: những ngày sinh viên cặm cụi tập thoại trong phòng trọ chật hẹp, những đêm   quần chúng phía  hậu trường, ánh mắt háo hức  lên sân khấu. Cô từng  ước mơ. Rất rõ ràng. Rất rực rỡ.  năm tháng cùng những cú ngã  bào mòn nó đến mức chỉ còn là một vệt mờ.
“Em…” Cô ngập ngừng, ngón tay siết chặt góc bàn. Lâu lắm , cô    ống kính. Lâu lắm , cô chỉ  đến hai chữ từ chối. Từ chối thử vai, từ chối hẹn phỏng vấn, từ chối chính bản  .
Giọng đạo diễn Khương vẫn đều đặn ở đầu dây: “Cơ hội  nhiều.  nếu em ,  cho em một suất. Không chắc em sẽ  xa, nhưng ít nhất, em  thể thử .”
Một làn  nóng dâng lên trong lồng ngực. Tô Vãn chợt thấy    năm hai mươi tuổi, tóc buộc cao, tay run cầm bản thoại in lem mực,  ở cột đèn ngoài sân trường để luyện tập. Cô gái   từng chờ đến tận khuya chỉ để diễn ba giây  thoại  màn hình. Cô gái   từng ngừng hy vọng.
“Em .” Lời thốt  ngắn gọn, nhưng như một nhát d.a.o c.h.é.m đứt sợi dây xiềng xích trói buộc bấy lâu.
Đầu dây bên  ngừng một nhịp,  vang lên tiếng  nhẹ. “Tốt. Tuần tới gặp.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/binh-hoa-het-thoi-toi-khien-ca-gioi-giai-tri-cui-dau/chuong-2-cuoc-goi-trong-dem-canh-cua-moi.html.]
Cuộc gọi kết thúc. Căn phòng  trở về im lặng, nhưng  , im lặng  còn lạnh lẽo nữa. Trên bàn, ánh đèn vàng hắt xuống khuôn mặt Tô Vãn, in một đường bóng rõ ràng lên tường. Cô  đó, hít một  thật sâu, cảm giác như lồng n.g.ự.c  mở   bao ngày  nén chặt.
Ngày hôm , cô dậy sớm hơn bình thường. Ánh sáng ban mai lọt qua rèm cửa, mỏng manh nhưng ấm áp. Cô soi gương. Gương mặt vẫn ,  son phấn, nhưng trong ánh mắt  gì đó   đổi—một tia sáng  nhỏ, như một que diêm mới châm.
Hậu trường chương trình hôm ghi hình nhộn nhịp như một phiên chợ. Người   vội vã, máy sấy tóc rít bên tai, giày cao gót gõ  sàn tạo thành nhịp dồn dập. Tiếng  gọi , tiếng giấy kịch bản sột soạt, tất cả hòa  một thứ âm thanh hỗn loạn nhưng đầy sinh khí.
Tiểu Lệ, cô trợ lý trẻ  phân công hỗ trợ Tô Vãn, ôm chồng giấy kịch bản chạy đến, thở hổn hển: “Chị, em in sẵn ba bản thoại. Nếu đoạn đầu khó quá thì  chuyển phương án B.” Đôi mắt cô gái sáng lên, đầy háo hức lẫn lo lắng.
Tô Vãn lắc đầu, giọng nhẹ nhưng dứt khoát: “Không cần. Chị  thử cái khó nhất.”
Cô chọn cảnh một   mất con trong đám cháy—một cảnh tưởng chừng đơn giản, nhưng sự đơn giản thường tàn nhẫn: nó phơi bày hết thảy.
@thichancommem
Gần giờ ghi hình, một bóng dáng quen thuộc xuất hiện. Triệu Dao. Nữ minh tinh đang nổi, váy lụa mềm mại, nụ  cong cong như vầng trăng mảnh. Cô  dừng   mặt Tô Vãn, nghiêng đầu, giọng ngọt như mật:
“Chà, chẳng  chị Tô ? Lâu   gặp. Em thích lắm mấy vai ‘ qua màn hình’ của chị. Nhanh như gió thoảng.”
Nói , Triệu Dao bước , để  mùi nước hoa nồng nàn. Trợ lý của cô  lướt qua, vô tình hất đổ hộp phấn  bàn Tô Vãn. Bột trắng rơi vương vãi, phủ cả gấu váy.
“Xin , tay  trượt.” – Cô   khẽ, ánh mắt  lộ rõ sự cố ý.
“Không .” Tô Vãn đáp, giọng bình tĩnh. Cô cúi xuống, chậm rãi phủi sạch lớp bột, động tác giống như đang phủi  một lớp bụi lâu ngày  chiếc gương cũ.
Khoảnh khắc , cô : con đường phía  sẽ  dễ dàng.  ít nhất,  , cô  quyết định bước .