Ánh đèn trường  rọi xuống như một dòng nước lạnh. Khán phòng rộng, ống kính tối đen chĩa thẳng, im lìm như đôi mắt khổng lồ đang chờ nuốt trọn  sơ hở. Bên ngoài ánh sáng, hàng ghế khán giả lấp lánh điện thoại, tiếng bàn tán rì rầm như sóng vỗ xa xôi.
Tô Vãn  giữa sân khấu. Vai thả lỏng, tay  nắm chặt chiếc dép trẻ con đạo cụ. Trong đầu cô, tất cả tiếng ồn biến thành  trắng. Ba phút. Không nhạc. Không hiệu ứng. Chỉ  chính .
Cô hít sâu, nhắm mắt  mở . Ánh mắt dán chặt  đôi dép nhỏ, hàng mi khẽ run. Giọng  bật , mỏng đến mức nếu  nín thở, khán giả sẽ bỏ lỡ:
“Con ơi… đừng trốn  nữa.”
Một  lặng. Cô đưa tay ôm chặt đôi dép, n.g.ự.c  gập xuống. Môi mấp máy, giọng như rạn vỡ:
“Trả con cho … Ai đó, xin trả con cho .”
Không tiếng gào,  giãy giụa. Nỗi đau cô thể hiện như một sợi d.a.o mỏng rạch qua lớp da, chậm rãi mà thấm sâu. Khán giả nín thở. Một vài  đưa tay che miệng,    mặt  giả vờ ho khan,   vì diễn dở, mà vì cảm xúc  đè xuống quá mạnh.
Máy  áp sát. Ống kính ghi  đôi mắt Tô Vãn, trong veo nhưng chan chứa một thứ im lặng đến ám ảnh. Một đôi mắt  cần lời, cũng đủ  cả trường  nghẹn .
“Cắt.” – Giọng đạo diễn Khương vang lên, khẽ nhưng dứt khoát. Rồi ông thêm một chữ nữa: “Tốt.”
Bảng điểm sáng rực: cao nhất vòng loại. Một tràng pháo tay vang dội, kéo dài, cuộn qua hàng ghế như sóng vỗ.
Chỉ vài giờ ,  mạng xã hội, hot search  nổ tung:
“Không còn là bình hoa”,
“Đôi mắt  im lặng”,
“Nỗi đau  cần gào thét.”
Tên Tô Vãn  nhắc   nhiều năm im lặng. Có  chia sẻ video ba phút  hàng chục ,    bình luận dài như một bài tiểu luận: “Cô   dùng sự im lặng để hét  mặt tất cả chúng .”
 ánh sáng  lóe lên thì bóng tối  chực chờ kéo đến. Buổi chiều hôm , một tài khoản tin tức giải trí đăng bài:
“Giày nam  cửa phòng 306 khách sạn X. Phòng 306 là phòng của đạo diễn Khương. Cùng đêm đó, nữ diễn viên mới nổi Tô Vãn cũng  mặt. Nâng đỡ? Trùng hợp?”
Một bức ảnh mờ kèm dòng chữ ngắn, nhưng đủ để thổi bùng ngọn lửa.
Bình luận tràn xuống như mưa đá:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/binh-hoa-het-thoi-toi-khien-ca-gioi-giai-tri-cui-dau/chuong-3-doi-mat-biet-im-lang.html.]
“Đổi vai bằng giường, quá quen .”
“Thật thất vọng, tưởng sạch mà cũng .”
“Rẻ tiền, loại   nên xuất hiện  TV.”
Điện thoại Tô Vãn rung  ngừng. Tin nhắn, thông báo, cuộc gọi. Trợ lý Tiểu Lệ hoảng hốt:
“Chị ơi, em xóa bình luận nhé? Khóa comment cũng ?”
Tô Vãn  màn hình, ngón tay đặt  nút nguồn. Khuôn mặt phản chiếu mờ trong lớp kính, xanh xao nhưng  sụp đổ. Cô lắc đầu:
“Không cần. Ghim một câu thôi: Sự thật sẽ đến.”
Đêm đó, thành phố  đổ mưa. Cửa sổ căn hộ nhòe  trong màn nước. Tô Vãn  im  ghế,  bật đèn, chỉ   ngoài. Mỗi hạt mưa rơi như một lời kết tội, rào rào, nặng nề. Cô nhớ  ánh mắt     ở bàn tiệc hôm họp lớp: tò mò, mỉa mai, thích thú. Cảm giác  trở , nhưng   nhân rộng gấp ngàn . Cô siết chặt tay, móng bấm  da đến bật đau.
Rạng sáng, tin tức bất ngờ đảo chiều. Trang chính thức của chương trình tung  đoạn video từ camera hành lang khách sạn: đạo diễn Khương cùng ba thành viên ban tổ chức   phòng 306 lúc 21:08, rời  lúc 22:46. Không hề  Tô Vãn. Biên bản họp  ký xác nhận rõ ràng.
Luật sư của chương trình lập tức đưa  thông cáo: “Chúng  khởi kiện các tài khoản tung tin bịa đặt.”
Một điều tra sơ bộ chỉ : địa chỉ IP gốc phát tán tin tức đến từ studio của Triệu Dao.
Cư dân mạng như bầy sói đổi hướng. Nếu ban sáng còn gào thét chửi rủa, thì buổi tối   cợt nhắm  Triệu Dao:
“Quả báo đến nhanh thế.”
“Tự bày trò  tự hại , đỉnh cao tự vả.”
“Nhãn hàng chấm dứt hợp đồng ?”
@thichancommem
Quả thật, chỉ trong một đêm, ba thương hiệu lớn đồng loạt thông báo tạm ngừng hợp tác với Triệu Dao. Studio cô  cuống cuồng đăng bài xin , đổ tội cho nhân viên “hành động tự phát”.  chẳng ai còn  . Dư luận chỉ cần một cảnh tượng: kẻ gieo bẫy tự sa  hố  đào.
Trong căn hộ nhỏ, Tô Vãn  hết các tin tức. Cô khẽ dựa lưng  ghế, đôi mắt nặng trĩu nhưng ánh lên một tia bình thản. Ngoài , mưa  ngớt. Thành phố rửa trôi lớp bụi bẩn  mặt đường, để lộ những vũng sáng nhỏ.
Cô nhắm mắt, hít sâu. Trong đầu, câu  của đạo diễn Khương vang lên  nữa: “Đôi mắt  im lặng.”
Lần , cô  hiểu.