Sau đêm mưa, trời thành phố sáng hơn thường lệ. Những vũng nước  vỉa hè hắt ánh mặt trời như những tấm gương nhỏ, nhắc rằng bóng tối qua  cũng  khi để  một ít lấp lánh.
Tên Tô Vãn vẫn treo  hot search,    kèm theo những từ ngữ độc địa, mà là: “Sạch sẽ hơn những gì   tưởng”, “Một cái tát   giới giải trí bẩn”, “Triệu Dao tự vả”.
Trong căn hộ nhỏ, cô gấp tờ báo , đôi mắt lặng im nhưng khoé môi cong nhẹ. Không  nụ  chiến thắng, mà giống như một cái thở dài  khi gánh nặng  rơi xuống.
Chiều hôm , cô nhận  cuộc hẹn từ quản lý cũ. Văn phòng công ty  trong một toà nhà kính sáng loáng, nơi cô từng bước  với trái tim phập phồng mơ ước.
Hứa –  quản lý năm xưa –  phía  bàn  việc, cà vạt thắt chặt, giọng đều đều như đang  bản hợp đồng:
“Cô  chút tiếng  vội ngạo mạn ? Hợp đồng còn một ngày,  yêu cầu gia hạn ba năm. Tỷ lệ 70–30. Toàn bộ bản quyền hình ảnh cũ do công ty giữ. Cô ký , để khỏi phiền phức.”
Tờ giấy soạn sẵn đặt  bàn, bút cắm ngay ngắn. Một cái bẫy tinh vi ngụy trang  lớp mực in.
Tô Vãn   xuống. Cô mở túi, đặt lên bàn một phong bì. Bên trong là văn bản từ luật sư: xác nhận hợp đồng cũ sẽ hết hạn đúng ngày mai,  điều khoản gia hạn trái pháp luật đều vô hiệu.
“Xin ,” cô , giọng bình thản nhưng rắn rỏi, “từ mai,  tự do.”
Ánh mắt Hứa sầm , ngón tay gõ liên hồi lên mặt bàn, nhưng  thốt thêm lời nào. Cô cúi đầu chào, xoay  . Cửa đóng , tiếng động khô khốc vang lên như dấu chấm hết cho một đoạn quá khứ.
Hành lang dài, ánh nắng xiên qua ô cửa sổ tạo thành những bậc sáng chéo  sàn. Cô bước xuống, cảm giác mỗi bước chân như cởi bỏ thêm một lớp áo cũ. Bên ngoài, gió đầu mùa thổi nhẹ. Một mùi tự do mỏng manh nhưng rõ ràng len  lồng ngực.
…
 cô , một  thoát bẫy  đủ để  nên con đường. Con đường   xây bằng một cú nổ, mà bằng kỷ luật của từng ngày.
Từ đó, Tô Vãn bắt đầu tập luyện . Sáng sớm chạy bộ quanh công viên, để mồ hôi rơi như gột rửa nỗi mệt mỏi. Chiều tối  kịch bản, đánh dấu từng câu thoại, phân tích từng ánh mắt, từng  ngừng. Có khi cô   gương hàng giờ, tập    trống như thể  một  đang  ở đó, chờ ánh mắt của cô chạm tới.
Cô trở  với những bài tập thanh nhạc bỏ dở: luyện  bằng bụng, từng nốt thở dài và đều, để giọng  run khi   ống kính. Mỗi buổi tối, cô kết thúc ngày bằng một đoạn độc thoại nhỏ. Căn phòng im lặng, chỉ  giọng cô vang lên, run rẩy lúc đầu  dần vững chãi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/binh-hoa-het-thoi-toi-khien-ca-gioi-giai-tri-cui-dau/chuong-4-con-gio-doi-chieu-tai-sinh.html.]
Tiểu Lệ thường mang cơm hộp đến,   sàn  cô tập. Có hôm cô bé thì thầm:
“Chị, em  từng thấy ai tập nhiều như .”
Tô Vãn mỉm , lau mồ hôi:
“Không ai nhớ tới sự chuẩn .  chính nó mới cứu  lúc  ai cứu.”
Những ngày  dài, đôi khi tẻ nhạt, nhưng trong sự tẻ nhạt   một nhịp đập mới. Như thể cuộc sống của cô – vốn dĩ   dừng  – đang học cách  tiếp.
@thichancommem
…
Tin nhắn từ đạo diễn Khương gửi đến: kịch bản phim “Nguyệt Ảnh”. Vai nữ chính: một  phụ nữ tưởng như yếu mềm, nhưng bên trong là những tầng đá ngầm. Một vai khó, đầy thử thách. Tin đồn lan : nhiều minh tinh hạng A đều nhắm vai , trong đó  Triệu Dao.
Ngày  kịch bản, Tô Vãn  hàng giờ, tay gạch bút chì dọc những đoạn thoại quan trọng. Có đoạn cô     đến mười , cố  trong đầu xem nhân vật sẽ  bằng âm sắc nào.
Đêm  vòng chung kết chương trình, cô và Tiểu Lệ  ngoài ban công căn hộ thuê. Dưới , xe cộ lao  như những con đom đóm vội vã. Không khí  chút se lạnh, mùi t.h.u.ố.c lá từ tầng  bay xuống.
“Chị  sợ ?” – Tiểu Lệ hỏi, mắt vẫn  xuống phố.
“Có chứ.” – Tô Vãn gật đầu. “ sợ    mạnh hơn. Chỉ   tiếp mới  .”
Cô mở một chiếc hộp cũ, bên trong là thẻ sinh viên bạc màu, vài tấm ảnh hậu trường khi còn đóng quần chúng. Một cô gái trẻ trong ảnh tóc buộc cao, mắt cong lên vì , nụ  đầy hy vọng. Cô  thật lâu,  khẽ thì thầm:
“Con bé   chịu đựng nhiều hơn  tưởng.”
Trên bầu trời, một chiếc máy bay lướt qua, vạch một đường trắng dài như nét phấn. Tô Vãn ngẩng lên, trong lòng bỗng nhiên yên tĩnh.
Ngày mai sẽ là chung kết. Không còn đường lùi.  cô  sẵn sàng.