Đêm chung kết.
Sân khấu sáng rực, ánh đèn chói lòa quét lên gương mặt từng thí sinh. Tiếng khán giả rì rầm như thủy triều,  xa  gần, lúc trào dâng, lúc lắng xuống. Tô Vãn  ở cánh gà, bàn tay lạnh đến mức  siết chặt để  run.
Phần thi cuối: một cảnh chia tay  nước mắt. Không  ,   gào, nhưng  khiến khán giả đau. Một đề bài gần như tàn nhẫn.
Bạn diễn cùng cô là một ảnh đế khách mời. Anh   cô, nhập vai ngay khi đạo diễn hô: “Bắt đầu.”
“Em  hợp với nghề .” Giọng  bình thản, như một lời nhận xét lạnh lùng. “Em nên bỏ.”
Không gian lặng . Câu thoại đơn giản, nhưng trong tai Tô Vãn, nó vang như tiếng búa. Quá khứ ùa về: những   loại, những ánh mắt dè bỉu, những email trả lời lạnh lẽo.
Cô ngẩng lên, đôi mắt  rời gương mặt  đàn ông  mặt. “Vì  ?” – Câu hỏi nhỏ, nhưng lập tức đảo chiều trục quyền lực của cả cảnh diễn.
Anh thoáng khựng ,  tiếp tục: “Anh chỉ… thương em.”
Một  thở chậm thoát  từ lồng n.g.ự.c cô. Khi ngẩng đầu, giọng   biến thành lưỡi d.a.o  mài xong:
“Thương nhưng tước  lựa chọn của ? Người  gọi đó là kiêu ngạo.”
Cô xoay  nửa bước, bóng lưng gầy nhưng thẳng. Giọng cô bình thản,  nhanh  chậm:
“Tạm biệt, ánh đèn của .
— Từ nay,  tự bật đèn cho .”
Khoảnh khắc , khán phòng chìm   lặng ngắn ngủi. Một  lặng quý giá, nơi khán giả quên thở, quên cả  đang  ở . Rồi tiếng vỗ tay bùng nổ, ào lên như sóng, tràn khắp khán phòng.
Điểm  hiện lên: tuyệt đối.
Hot search nổ tung: “Câu thoại của năm”, “Khoảnh khắc vàng của diễn xuất.”
…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/binh-hoa-het-thoi-toi-khien-ca-gioi-giai-tri-cui-dau/chuong-5-tu-bat-den-cho-minh.html.]
Sau màn trình diễn, phòng họp báo chật kín. Ánh đèn flash lóe sáng liên tục. Đạo diễn Khương công bố: “Nữ chính Nguyệt Ảnh – Tô Vãn.” Giọng ông chắc nịch, như một dấu ấn  thể chối cãi.
Phóng viên chen  đặt câu hỏi. Giữa cơn lốc ánh sáng và micro, Lý Dũng bất ngờ tiến  gần. Khuôn mặt    vẻ mệt mỏi, nụ  gượng gạo.
@thichancommem
“Vãn,”   nhỏ, chỉ đủ cô , “ xin . Có lẽ   sai. Nếu em cần… hỗ trợ truyền thông,   thể giúp.”
Tô Vãn  , đôi mắt bình thản. Giữa ồn ào, cô buông một câu nhẹ như gió, nhưng đủ để tất cả đều :
“Xin ,   tái chế rác.”
Không khí như nổ tung. Tiếng máy ảnh liên tiếp chớp, phóng viên reo lên. Chỉ trong vài giờ, câu   thành meme, tràn ngập mạng xã hội. Người  thích sự dứt khoát. Người  càng thích khi kẻ từng bỏ rơi nay  trả  một cái tát  lời biện hộ.
…
Vài ngày , đoàn phim Nguyệt Ảnh chính thức bấm máy. Cảnh đầu tiên: nhân vật nữ  một  trong căn phòng trống, ánh trăng rọi  qua cửa sổ. Không thoại,  nhạc nền. Chỉ ánh mắt.
Tô Vãn  xuống, hai tay đặt lên gối, đầu  cúi. Khi máy  tiến gần, đồng tử cô rung nhẹ, như mặt nước  gió khẽ chạm. Sự im lặng của cô dày đến mức khán giả tưởng tượng  cả những điều  từng  .
Đạo diễn Khương  hô “cắt” ngay. Ông để máy  thêm mười giây. Rồi ông gật đầu:
“Tốt. Lần , chúng   phim.”
…
Đêm muộn, Tô Vãn ghé quán bánh bao quen thuộc ở đầu ngõ. Ông chủ già nhớ mặt cô,  hiền, gói thêm một cái. Cô mang chiếc bánh bao  cho con mèo mướp phía  hẻm. Nó ngẩng lên, mắt vàng lấp lánh  ánh đèn đường,  cúi đầu ăn ngon lành.
Điện thoại rung. Tin nhắn từ Tiểu Lệ: “Rating tập đầu cao kỷ lục! Bình luận ghim: ‘Cô   đôi mắt  im lặng.’”
Tô Vãn ngẩng đầu,  bầu trời đêm. Pháo hoa ở  đó nổ vang, vệt sáng rực rỡ trải dài. Trong khoảnh khắc, cô khẽ thì thầm:
“Từ nay,  tự bật đèn cho .”
Đêm nay, cái tên Tô Vãn  khắc lên bầu trời giới giải trí. Và ngày mai, bầu trời  sẽ mở  cho tất cả những ai từng  coi thường, từng ngã quỵ, nhưng vẫn chọn  lên.