142.
“Lục phu nhân, chúng    khó cô, nếu cô  tác dụng, chúng   thể đạt  những gì  , chúng  sẽ tự buông tha cô!”
Nhìn thấy t.h.i t.h.ể  hầu đầy đất,  lời  như thế,  thật sự dở  dở .
Bọn họ hỏi   cái gì.
 mắng bọn họ là đồ rùa đen khốn nạn!
Tá Đằng tát  mấy cái, trói  ,  đó áp giải  đến thư phòng của Lục Chấp đóng cửa .
143.
Bọn họ chuẩn  dùng   con tin, giống như  lấy  chỗ  nào đó của Lục Chấp.
 cảm thấy  buồn ,  nửa ngày trời.
Lấy   để uy h.i.ế.p Lục Chấp, chẳng lẽ đây   là điều buồn  nhất  ?
Người Nhật Bản đang trông giữ  rốt cuộc   nổi,  hỏi  rốt cuộc đang  gì.
 bảo  ghé sát ,  khồng đầu óc mà ghé  gần,  nhổ nước bọt  mặt ,  sung sướng đến nỗi  to vài tiếng.
Hắn giơ đao trong tay lên, đ.â.m thẳng  bả vai của ,  phủ phục  mặt đất, phát  tiếng hít đau khổ.
Vừa lúc bên ngoài vang lên tiếng s.ú.n.g rối loạn.
Người Nhật bản trông giữ  cũng mắng  chạy  ngoài.
144.
   lên một , nhưng miệng  thương  vai quá đau,  khi nỗ lực  ,   giãy giụa.
Buồn  chính là,  phát hiện , từ  khi  giãy giụa nữa,  ngờ   đau nữa.
Bên ngoài  tiếng s.ú.n.g thật lớn, cùng với tiếng la hét.
  mới đè  miệng vết thương  dậy,   thấy Tá Đằng hoảng loạn mà chạy , xông thẳng đến chỗ .
Hắn hung hăng dùng một tay túm  lên, dùng d.a.o găm nhắm  cổ , cảnh cáo  đừng nhúc nhích.
Ngay  đó, Lục Chấp cả  là m.á.u cũng chạy .
Hắn  về phía , đồng tử co chặt,  thẳng.
“Tá Đằng, quốc gia của mày  vứt bỏ mày !”
Tá Đằng coi như   chuyện gì mà , đ.â.m d.a.o găm  cổ : “Tao là quân nhân do đế quốc Nhật Bản bồi dưỡng,  bao giờ tao sợ chết, cho dù tao c.h.ế.t thì sớm  muộn Nhật Bản cũng sẽ chiếm  Thượng Hải.”
“ mà Lục Chấp, phu nhân của mày sẽ cùng tao  bái kiến thiên hoàng bệ hạ!”
Dao găm của   đ.â.m sâu thêm một chút,  cảm thấy  cổ lạnh buốt,  đau,  đau.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/binh-yen-vo-su/chuong-32-luc-chap-dung-khoc-vi-toi.html.]
145.
Tiếng s.ú.n.g vang lên, Tá Đằng cũng ngã xuống mặt đất.
Ánh mắt mơ hồ của   về Lục Chấp đang liều mạng chạy tới, trong ánh mắt của   những tia m.á.u đỏ rực.
Haizz
 thở dài tự đáy lòng.
Đừng , Lục Chấp, đừng  vì .
146.
Cho dù cố gắng che  cổ, m.á.u vẫn ào ạt  ngừng trào , Lục Chấp cũng tới giúp  đè , khó khăn lắm mới ngừng.
Lúc   mới thấy rõ, phía bên ngoài  sớm trở thành một biển thi thể, hầu như   đều c.h.ế.t hết.
 túm chặt lấy góc áo của ,  thấy mùi thịt cháy khét, bụng  cuồng một trận.
“Mã phó quan sẽ tới ngay, sẽ tới ngay đây!”
Hắn ngẩn ngơ mà , giống như là đang an ủi chính bản  .
 cảm giác  đang hoảng hốt, thậm chí s.ú.n.g  còn  b.ắ.n trúng chỗ yếu hại của Tá Đằng, Tá Đằng nhấc đầu  lên  to: “Không còn đạn nữa đúng , Lục Đốc Quân.”
Lục Chấp hạ mắt xuống, l.i.ế.m liếm m.á.u dính ở môi,   khiếp sợ chút nào mà  lên, cả  đang hỗn độn quân trang, giọng  lạnh lùng trả lời.
“Quân nhân Trung Quốc chúng ,  bao giờ nhận thua!”
Bọn họ vật lộn với , đánh  túi bụi.
 gian nan há mồm thở.
Khi  đầu  về phía ngoài cửa, thế mà  thấy  hình bóng quen thuộc  ở đó,   tin  mà mở to đôi mắt.
Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương
Đến trang Facebook của mình để tìm hiểu thông tin nhé: I will tell you lovely stories
Là cha!
147.
Vì  cha sẽ ở chỗ .
Chỉ tiếc là    chút sức lực nào, há to miệng,   phát  nổi âm thanh, ngay cả tầm mắt cũng trở nên mơ hồ.
Ông   chằm chằm hai  , trong mắt tràn ngập hận.
Khi bọn họ vặn  đánh , cha cầm theo một cái đao nhọn đầy m.á.u tươi.
Không ,  thể!
Hắn nâng d.a.o nhọn lên, đ.â.m trúng một  trong đó,   phát  tiếng kêu đau khổ.
Cha ngơ ngác  tại chỗ một lát, ánh mắt Lục Chấp phức tạp  ông , bọn họ đối mặt .
Dao nhọn  đ.â.m  Tá Đằng.