160.
Phủ Đốc Quân vẫn quạnh quẽ như .
Bình thường  một  theo ,  khi chín  hầu lúc  ở chung   Tá Đằng g.i.ế.c hại, trong lòng  luôn cảm thấy  thoải mái.   với Lục Chấp là   để  khác  hầu hạ nữa, Lục Chấp cũng đồng ý, chỉ chừa  lão ma ma lúc .
 năm nay lão ma ma  cũng  , lúc bà   Lục Chấp cũng  ở nhà, bà  lôi kéo tay   vài lời,    ở bên Lục Chấp.
Bà  nắm chặt lấy tay : “Thằng bé cứng đầu đáng thương,   ai thương !”
   gì đó, nhưng   đầu thì bà   an tĩnh mà  .
Sau khi bà   ,  bộ đốc quân phủ thường xuyên chỉ  một  .
161.
Vào tháng Hai, cơ thể của Lục Chấp  thực sự  chống đỡ nổi. Lúc đầu uống thuốc Tây,  đó  uống thuốc đông y, mùi thuốc sắc cũng ngày càng khó ngửi.
Thật , rõ ràng nhất là sắc mặt của Lục Chấp luôn luôn tái nhợt.
 trộm hỏi Mã phó quan, bệnh  của   thể trị tận gốc  , vẻ mặt của Mã phó quan đau khổ  , chỉ  thể giải phẫu.
 nhịn hết   đến  khác, cảm thấy việc   liên quan gì đến , mỗi ngày  ở trong đầu nháp  nháp   một vạn .
Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương
Đến trang Facebook của mình để tìm hiểu thông tin nhé: I will tell you lovely stories
Cuối cùng  bàn ăn vẫn cứ mở miệng.
Lục Chấp  chằm chằm  một hồi lâu,  đó rời  ánh mắt bảo  nghiêm túc ăn cơm.
162.
Thân thể của Lục Chấp càng ngày càng suy sụp, thương càng thêm thương, khổ càng thêm khổ, uống thuốc bao nhiêu cũng   hiệu quả.
Hắn bắt đầu dần dần chuyển giao quân quyền, tất cả đều giao cho Mã phó quan.
Năm nay Tiểu Mã cũng tham gia quân đội, chớp mắt  thành thiếu niên, tuổi tác  đến mười bốn mười lăm tuổi,  thể cũng cao lên, lúc  còn tới gặp Lục Chấp một ,  nhớ rõ lời  của ,   sùng bái nhất chính là Lục Chấp.
Hắn rốt cuộc hướng về Lục Chấp thực hiện đúng nghi lễ quân đội mà  lộ vẻ khiếp sợ, Lục Chấp cũng thực hiện nghi lễ với .
Hai  giống như sự gặp gỡ của hai thời đại.
Mã phó quan ở một bên đỏ mắt mà hỏi: “Rốt cuộc mày là con ai?”
Tiểu Mã nghiêm túc một hồi  trả lời: “Đương nhiên là con của Trung Quốc.”
Thật hiếm khi trong phủ Đốc Quân  chút tiếng .
163.
Sau khi Mã phó quan tiếp quản sự vụ, Lục Chấp thanh nhàn hơn  nhiều,  khi dưỡng một chút thời gian,  cũng  hơn một chút. Khi  mực  thì ở trong phòng luyện chữ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/binh-yen-vo-su/chuong-35-duong-nhien-la-con-cua-trung-quoc.html.]
Thi thoảng chỉ  trong viện.
Khi Lục Chấp  ở nhà  đều về nhà ăn cơm cùng với  và chị dâu. Khi  ở nhà thì  cũng ngại mà mặc kệ  một .
  đúng là   thiên phú nấu ăn,   thể nào để một  bệnh như  nấu, kết quả là mỗi ngày  cũng   bản   ăn cái gì, mà  thì ăn vẫn ngon miệng.
Cho đến một ngày, bản   vì ăn đồ ăn do  nấu mà  đau  dày, suốt đêm   bệnh viện tiếp nước, Lục Chấp mới ý thức  là đồ ăn  vấn đề.
  tưởng tượng  mà hỏi , những đồ ăn đó ăn ngon ?
Lục Chấp gật gật đầu với ,  cũng .
Sau đó   hỏi Mã phó quan,   Lục Chấp   vị giác  , Mã phó quan  xong thì  một hồi lâu mới , chỉ sợ là dù    cái gì thì Lục Chấp cũng cảm thấy ngon.
 lập tức  câm lặng,  trả lời .
Cảm thấy như  trốn tránh lâu đến nỗi  thành thói quen.
164.
Mắt của      mù .
Mẹ vẫn luôn    việc gì,   việc gì, vẫn , vẫn .
 thật sự  thích  hai câu .
165.
Hôm nay đề bút,  lá thư thứ chín trăm cho Hứa Quân Sơ, mấy năm nay  càng ngày càng ít.
Có lẽ cảm thấy những điều nên chịu đều  chịu xong ,  còn gì  thể khiến  suy sụp nữa.
Nhớ rõ trong lá thư    còn  cho Hứa Quân Sơ: Anh  xem, rốt cuộc   sống là vì cái gì?
Phong thư    trả lời bản  , chắc là sống đều vì tồn tại .
Cuối cùng  còn đề bút  mười chữ.
Quân khả như sơ kiến, an nhiên diệc vô dạng
(Nếu  gặp  đầu, bình yên cũng vô sự)
Đáng tiếc,   gửi  .
166.
Đêm hôm  Lục Chấp phun  máu, khi đưa  bệnh viện thì suýt chút nữa   cứu .
  bên cạnh giường bệnh của ,  hai mắt  nhắm chặt, khi trong miệng   mơ gọi cha ,  bỗng nhiên cũng cảm thấy khổ sở.
Muốn chạm  cái trán của , nhưng nghĩ tới nghĩ lui  từ bỏ.