4
Dương Kiền đương nhiên chẳng thật lòng mời tên súc sinh ăn cơm.
Tên đó từng khiến nương tử đau lòng đến .
Hắn chỉ để gã thấy rõ, nương tử giờ sống đến nhường nào.
Người trong phủ ai nấy đều lời nương tử, phụ mẫu cũng lời nương tử.
Tiền trong phủ là của nương tử, mà của nương tử thì vẫn là của nương tử.
Thể diện trong phủ càng là của nương tử, nương tử chủ thì ? Dương Kiền chính là yêu cái kiểu "yên chi hổ" tài giỏi .
Mỗi khoe một điều, sắc mặt kẻ tên Phùng Kế Tuyên tái nhợt thêm một phần.
Lúc đầu còn len lén liếc nương tử bằng ánh mắt trông mong, đến cuối cùng thì cúi đầu xám xịt rời .
Ấy mà còn dám len lén hẹn gặp Dương Kiền.
Giả bộ vẻ , rót rượu :
"Dương , đến, chỉ là xem nàng sống . Nàng sống , mới yên lòng. đừng phụ nàng , nếu nhất định sẽ đoạt nàng trở về."
Dương Kiền thế chỉ khẽ lạnh, ai mà chẳng trong bụng nghĩ gì, Phùng Kế Tuyên chỉ ước gì phụ nương tử để cơ hội đoạt nàng.
Đáng tiếc, một tấm gương như đặt ngay mắt, Dương Kiền đời nào chịu buông tay nương tử nửa bước.
Dương Kiền cũng chẳng mắng c.h.ử.i gì, để khỏi tỏ là quá bận tâm. Hắn giống như nương tử , căn bản hề coi trọng kẻ .
Hắn chỉ ném một tờ ngân phiếu, :
"Nghe nhạc phụ qua đời, ngươi giúp đỡ ít, đây là khoản tiền . Ngươi nên cảm thấy may mắn vì từng một việc , nếu , địa bàn của , sớm đ.á.n.h gãy tay chân ngươi, ném ngoài ."
"Từ nay đừng tới nữa, và nương tử đều thích ngươi."
Dương Kiền hiểu rõ, năm xưa nương tử chịu để phần lớn gia sản cho nhà họ Phùng, một là vì nể mặt đôi con , hai là vì báo đáp đoạn thời gian bên cạnh nàng lúc phụ qua đời.
Nay Phùng Kế Tuyên sa sút đến mức , nàng tất nhiên thấy bất an, mà sự bất an , để chấm dứt là .
Dù cho nương tử mắng , cũng sẽ dùng cách khiến tên vĩnh viễn thể đặt chân thành thêm nào nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/bo-chong/chuong-10-hoan.html.]
5
Ánh mắt Phùng Kế Tuyên tờ ngân phiếu mang theo mấy phần đắng chát.
Hắn sống đến bước đường hôm nay, ngay cả cơ hội cuối cùng để cứu vãn cũng còn.
Nương tử của nay tìm khôn ngoan hơn, giống – một kẻ hồ đồ mê .
Về , e là đến cả cơ hội lén nàng, cũng chẳng .
Dương Kiền nào thèm để ý đang nghĩ gì, tờ ngân phiếu , giúp vượt qua lúc khó khăn, là cái tát mặt .
Làm xong hết thảy, Dương Kiền uể oải dậy:
"Này tên ngốc họ Phùng, về nhà đây, nương tử với nữ nhi của còn đang đợi ."
Hắn đắc ý hô to với tiểu nhị trong quán:
"Tiểu nhị, gói cho một phần cá giòn mang về, nương tử thích ăn!"
Ngoài quán gió mưa rả rích, về nhà chăn ấm của nương tử chờ sẵn, lãng phí thêm một câu cho kẻ đáng ghét.
6
Về , Dương Kiền phòng nghiêm ngặt, nhưng Phùng Kế Tuyên cũng chẳng xuất hiện thêm nào nữa.
Năm Dương Mãn Thư tròn mười tuổi, cả nhà họ cùng lên Thái Sơn cầu phúc.
Tại đó, trông thấy một vị hòa thượng trông quen mắt.
Nương tử cũng theo ánh của mà dõi theo, nhưng nọ biến mất, nàng liền hỏi đang gì.
Hắn chỉ : "Nhìn thấy một tên hòa thượng giả, chẳng là chùa nào thu nhận loại hồ đồ ."
Nương tử chỉ tưởng đùa giỡn, nghiêm mặt bảo chớ lấy xuất gia trò .
Hừ, cho dù dù kẻ dùng cả đời lận đận để lưu một chút dấu vết trong lòng nương tử của thì ?
Hồng Trần Vô Định
Nương tử bên cạnh, nào còn cần ngó ngàng đến những kẻ nhơ nhớp, bận lòng vì những chuyện nhơ bẩn ?
Nương tử của và , nhất định sẽ cùng , nắm tay hết một đời .
Hoàn.