Sau đó  phát hiện, lương của nghệ nhân pha  trong tiệm cao hơn nhiều, mà còn nhàn hơn.
 
Vậy là khi  thời gian,  liền sang Đại học Nông nghiệp  lén mấy tiết về  học.
 
Hồi đó  thật giống như con .
 
Ban ngày chạy  chạy  giữa trường  và Nông nghiệp, tối   ở  lâu.
 
Ngày nào cũng hơn mười hai giờ mới ngả lưng,  nhắm mắt là ngủ ngay.
 
Mở mắt ,  là một chiến sĩ đầy năng lượng.
 
So với thi đại học, thi chứng chỉ nghệ nhân  dễ hơn nhiều.
 
 thi  trung cấp , lương tăng sáu trăm.
 
Rồi thi lên cao cấp,  tăng sáu trăm nữa.
 
Đến cuối năm thứ nhất, lương cơ bản của   2400 tệ.
 
Một  khách hàng còn nhờ  giới thiệu , nhờ   kiếm thêm một khoản.
 
Tính , mỗi tháng  cũng   3000 tệ.
 
Trong khi đó, lứa  chị khóa  cùng ngành  nghiệp, lương phổ biến chỉ hơn 2000 tệ một chút.
 
Năm đó, em gái  thi  cấp ba,  trong top 30  huyện.
 
Một trường trọng điểm ở tỉnh thành liên hệ với bố , đưa  lời mời nhập học.
 
Trường cấp ba của huyện để giữ nhân tài, liền  sẽ miễn học phí và tiền ở ký túc.
 
Bà nội và bác dâu cả cực lực phản đối chuyện  tỉnh thành.
 
“Còn nghĩ gì nữa, đương nhiên ở  trường cấp ba huyện !”
 
“Ra tỉnh học, học phí với sinh hoạt phí, tốn bao nhiêu là tiền. Nhỡ  thi trượt, chẳng  phí cả đống ?”
 
15
 
Em gái   .
 
Mấy năm nay, huyện  thất thoát nhân tài nghiêm trọng.
 
Nhiều thầy cô giỏi đều  các trường  ở thành phố, tỉnh mời .
 
Tỉ lệ đỗ đại học của trường cấp ba huyện cũng tụt dốc dần.
 
Bố  thì do dự.
 
Nói cho cùng, vẫn là vì tiền.
 
 tranh thủ về nhà một chuyến, đưa  năm ngàn tệ. “Tất nhiên là nên lên tỉnh học . Xuất phát càng cao,   Thu Thu  thể bước lên những bậc thang càng lớn, cả đời cũng sẽ khác .”
 
   bao nhiêu đường vòng, chỉ mong em gái   thể thuận buồm xuôi gió, tránh   lựa chọn sai lầm.
 
Mẹ  chút khoe khoang khi    thể lo  học phí cho em.
 
Bà nội và bác dâu cả đều sững .
 
Dù  thì  vẫn đang  học, chỉ dựa  mấy việc  thêm,  thể kiếm  bao nhiêu chứ?
 
Ngày hôm , trong làng  lan  lời đồn,  rằng  tối nào cũng  ngoài “ăn chơi”, tiền kiếm  chẳng sạch sẽ gì.
 
Buổi tối hôm đó, ăn xong cơm,  ngập ngừng: “Hạ Hạ, con sẽ  thật sự  bậy  tỉnh đấy chứ?”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/bo-cong-anh-bat-tu-sazh/chuong-10.html.]
“Nhiều tiền thế, một sinh viên như con   kiếm  !”
 
 tức giận đến mức đầu óc sắp nổ tung.
 
Người trong làng  nhăng  cuội thì thôi .
 
 bà là  ,   thể nghi ngờ  như thế?
 
 lớn tiếng với  một .
 
Bố liền mắng : “Mẹ của con cũng chỉ lo cho con thôi. Học hành bao năm, chẳng lẽ chỉ học  cách cãi bố  ?”
 
Hôm     sân bác dâu cả, giọng châm chọc:
 
“Con   ca đêm, chứ    chơi bời. Có  cả đời  từng  khỏi huyện, chắc cũng   ca đêm nghĩa là gì nhỉ?”
 
“Rảnh rỗi     khác, chi bằng cố mà kiếm tiền gả vợ cho con trai nhà  .”
 
Bác dâu cả tức giận  ngất xỉu.
 
 khuyên bố  lên tỉnh  ăn.
 
Thành phố càng lớn, cơ hội càng nhiều.
 
Bạn của quản lý chúng  đang nhận thầu một căn tin đại học, đang cần tuyển .
 
 bà nội kịch liệt phản đối, c.h.ử.i ầm lên, mắng bố  là đồ bất hiếu, là đồ vong ân bội nghĩa.
 
Mắng ông là kẻ ngu, cả đời vất vả vì hai đứa con gái  cuối cùng cũng chẳng còn gì, vì con gái  cũng gả  thôi.
 
Còn bảo ông  nghĩ đến dòng tộc, mấy đứa cháu trai đến giờ vẫn  lấy vợ, ông cũng  giúp  gì.
 
Bố  chùn bước.
 
Ông nhấp chén rượu ngô: “Thôi, nếu lên tỉnh thì đất nhà cũng  trồng  nữa.”
 
“Con cũng lớn , cũng  năng lực. Sau  chuyện học hành của Thu Thu, con giúp  thì giúp. Bố với  vất vả cả đời , cũng nên nghỉ ngơi thôi.”
 
Bố, con  bố với   cực khổ.
 
Năm nay bố mới ngoài bốn mươi.
 
Còn con, vẫn chỉ là một sinh viên.
 
 con  thể bắt bố  tiếp tục cố gắng, chỉ  thể tự thúc ép chính .
 
Cũng từ khi  con mới hiểu.
 
Con gái  vươn lên khó đến mức nào.
 
Bởi vì sẽ  vô  bàn tay níu kéo con xuống.
 
Những   vốn lẽ  nên ủng hộ, động viên , đôi khi  trở thành gánh nặng nặng nề nhất.
 
May mắn là cấp ba  thể ở ký túc.
 
Cuối tuần  nghỉ,  bắt xe sang Hà Tây gặp em gái.
 
Năm hai đại học, chuyên ngành nhiều hơn,   chuẩn  cho kỳ thi chuyên bốn,  còn  , bận hơn .
 
Đô thị lớn thì đầy rẫy nhân tài.
 
Kỳ thi giữa kỳ, em gái chỉ  đủ chen  top 100 của khối.
 
Hôm đó, em buồn rầu vô cùng: “Chị, em thật sự  cố gắng hơn   nhiều .”