16
 
 xoa đầu em gái: “Bây giờ em cũng  thể cảm nhận  tâm trạng của chị .”
 
“Đây chính là cuộc đời của  bình thường.”  thở dài một ,
 
“Không  gì là dễ dàng mà  , chúng  buộc  thật nỗ lực,  bao giờ  lười biếng, nếu  sẽ chỉ trở nên tầm thường giữa đám đông.”
 
Ánh hoàng hôn rọi xuống gương mặt non trẻ của em gái.
 
  về phía mặt trời lặn: “Thu Thu, nhưng đây cũng chính là ý nghĩa của việc chúng  cố gắng.”
 
“Là tận hưởng cái cảm giác  ngừng vươn lên,  ngừng phá bỏ giới hạn của chính . Thu Thu, chị tin em  thể  .”
 
Mỗi một  bứt phá,  đều  thấy những tiếng rắc rắc.
 
Đó  là sự vỡ nát,  là sự tái sinh.
 
Chúng  cố gắng, là để  một ngày khi ngoảnh ,  thể  chút hối hận mà : “Ta  dốc hết  lực,   hối tiếc.”
 
Mùa đông năm ,  xảy  mấy chuyện.
 
Tiểu Hương ly hôn.
 
Con cái để  cho chồng.
 
Rõ ràng cô  chỉ mới hai mươi tuổi, trong sổ hộ khẩu còn ghi tình trạng  kết hôn.
 
Ấy  mà cô   trải qua một cuộc hôn nhân vô vọng, cả  như héo úa.
 
Em gái trong kỳ thi cuối kỳ lọt  top 50 của khối.
 
Anh họ cả cuối cùng cũng bước lên con đường xem mắt.
 
Không nhà,  xe,  công việc  định,    chê bai đủ điều.
 
Cuối cùng định  một  lớn hơn   hai tuổi.
 
Đối phương đòi sính lễ sáu vạn tám, còn   ba món vàng.
 
Lần  bác dâu cả  dám hé răng nửa lời.
 
Sợ rằng kén chọn nữa thì con trai  ở giá.
 
Hai bên định ngày mùng sáu Tết đính hôn, tìm hiểu  một năm, cuối năm kết hôn.
 
 vốn ghét bác dâu cả, cũng chẳng thích  họ,    cưới thì cưới,  cũng chẳng cản .
 
Dù  cũng chẳng liên quan đến .
 
   quá ngây thơ.
 
Đêm ba mươi Tết, chúng  cùng tụ tập ở nhà bác cả ăn bữa cơm đoàn viên.
 
Hai cô cũng  gọi về.
 
Lần  bác dâu cả   sốt sắng, tất cả món ăn đều do bà  chuẩn .  còn tưởng bà  đổi tính, nào ngờ là  việc cần nhờ.
 
Ăn  nửa bữa, bà nội cất tiếng: “Đại Bảo sắp đính hôn , các chú các cô cũng  góp một phần sức.”
 
“Hương hỏa nhà họ Trịnh  thể để đứt trong tay chúng , nếu    còn mặt mũi nào xuống gặp tổ tiên?”
 
“Đại Nhi, Tiểu Nhi, mỗi đứa góp năm nghìn.”
 
“Kiến Quân, con là chú,   còn  trông  cháu cúng bái, con góp hai vạn!”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/bo-cong-anh-bat-tu-sazh/chuong-11.html.]
17
 
 thực sự mở rộng tầm mắt.
 
 lập tức phản đối: “Anh họ cưới vợ thì liên quan gì đến bố con mà  đưa tiền? Anh      bố .”
 
Bà nội đập bàn cái “rầm”: “Câm miệng! Mày học chữ  nhét hết  đ.í.t ?”
 
“Bà đang  chuyện với bố  mày, mày chen cái gì? Mày sớm muộn cũng  lấy chồng, ở đây  đến lượt mày lên tiếng!”
 
Hai cô út ở thành phố, gia cảnh cũng tạm.
 
Bà nội ép tới ép lui, dù họ   cũng đành gật đầu hứa góp tiền.
 
Thế là áp lực dồn hết lên vai bố .
 
Bác dâu cả đảo tròng mắt  bố : “Đại Bảo cũng coi như là nửa đứa con của chú,  chú  nỡ tuyệt tình thế?”
 
“Sau  chú già   ở nông thôn, lúc đau ốm  ức hiếp, chẳng lẽ  trông mong mấy đứa cháu giúp đỡ ?”
 
“Chú  nghĩ cho kỹ, con gái  cũng gả  thôi.”
 
Bốkhông lập tức đồng ý nhưng cũng  từ chối dứt khoát.
 
Cơm tất niên tan, chúng  trở về căn nhà đất cũ nát.
 
 khuyên bố đừng tin mấy lời vớ vẩn của bác dâu cả.
 
Con ruột còn  chắc nuôi nổi bố , huống hồ là cháu.
 
Bố nhíu mày: “Nếu con là con trai, bố   bận tâm thế ?”
 
“Nếu như   giúp,   hương hỏa nhà họ Trịnh mà đứt thì ? Lúc ông nội sắp mất còn nắm tay bố dặn dò chuyện .”
 
Mẹ lẩm bẩm: “Hay  cũng góp năm nghìn thôi.”
 
Bố ngẩng lên  : “Đóng một vạn . Hạ Hạ, con vẫn  việc mà, con đưa năm nghìn!”
 
Khoảnh khắc đó, cơn giận như thiêu cháy .
 
“Con lấy   năm nghìn? Con   tiền.”
 
Bố đập bàn: “Chẳng  lương của con cao lắm ? Kêu góp chút về nhà mà cũng  chịu?”
 
“Con còn  sống, còn  lo học phí và sinh hoạt cho Thu Thu nữa.”  cố gắng kìm nước mắt: “Bố, con cũng chỉ là một sinh viên, con mới hai mươi tuổi.”
 
 cũng   như những bạn học của .
 
Ăn diện xinh ,  dạo phố, xem phim, du lịch, yêu đương, tận hưởng tuổi trẻ.
 
   kiếm tiền.
 
Tiền của  là đổi từ tuổi xuân và niềm vui mà .
 
  thể cho em gái, cho bố .
 
 một xu cũng sẽ  đưa cho  họ.
 
Nhà họ Trịnh  tuyệt hậu  ,   quan tâm!
 
 cãi  một trận long trời lở đất với bố,  khuyên  nổi chỉ  lau nước mắt.
 
 sập cửa bước  phòng,  theo .
 
Ánh đèn sợi đốt chiếu xuống mái tóc bạc phơ của .
 
Bà thở dài: “Tất cả là  của , nếu  sinh  con trai, bố con cũng  đến nỗi…”