“Đêm hôm khuya khoắt   giày vò như thế, con cũng  ngủ  nữa.”
Hoắc Đình Châu thấy vợ nhỏ tức giận thì lập tức : “Sương Sương ,  sai ,   ngờ  xảy  chuyện , quấy rầy   nghỉ ngơi, cũng là   , em tha thứ cho  ,  thực sự  cố ý.”
Tần Sương nhíu mày, thấy cẩu nam nhân  nhận sai thật nhanh.
Xem  đây là    gây họa cho nên  bù đắp .
 mà thói quen cạy cửa nửa đêm đúng là  .
“Anh   xem, đêm hôm khuya khoắt đến thăm em mà còn  thể gõ cửa tử tế  ,  xem ba với  cả của em  hù đến mức nào , nếu   là bọn họ đủ can đảm thì cũng    dọa cho đau tim.”
“Xin ,  sai ,   sẽ    nữa.”
Ngoài miệng thì  như , nhưng trong lòng  suy nghĩ,   cần  xác nhận chính xác mục tiêu mới   tay,    chút bất cẩn.
 mà cho dù   nhận sai thì Tần Phong vẫn thấy nét mặt của  vô cùng sảng khoái.
“Cậu nhóc, hành vi hôm nay của  khiến   hoài nghi về nhân phẩm của ,  thấy hai đứa cũng  nên ở bên  nữa.”
Hoắc Đình Châu  thấy  thì trong lòng lập tức trở nên lo lắng.
Anh tội nghiệp  về phía Tần Sương giống như một con ch.ó lớn  vứt bỏ. Muốn đáng thương bao nhiêu thì sẽ  bấy nhiêu đáng thương...
Nhìn thấy ánh mắt cầu cứu của  yêu thì Tần Sương cũng  chút buồn .
 mà đối với  đàn ông  thích thì   , cũng chỉ  thể sủng ái. Tiếp đó mở miệng : “Ba , ba cũng đừng chuyện bé xé  to, Đình Châu cũng     cố ý, ba cũng  nên kéo mãi  buông.”
“Hơn nữa,   đến  con bất ngờ mà con còn  nhận , con còn   gì thì hai  cũng  nên thượng cương thượng tuyến.”
“Nếu như trong lòng ba tức giận, chờ đến khi chân ba khỏe  thì cứ đánh cho   một trận, dù  thì việc giáo dục con trai cũng  sai, ba thấy  đúng ?”
Thấy con gái thiên vị  ngoài thì Tần Phong tức giận mà cũng   nên  cái gì cho .
Bây giờ chiếc áo bông nhỏ   rách nghiêm trọng, còn là cái loại  vá cũng  vá .
Đến cùng là đời  ông   tạo  nghiệt gì,  mà   một thứ đồ chơi như thế.
Cả ngày ngoại trừ  ông  tức thì cũng chỉ   ông  tức.
Làm ông  tức cả một đời còn  đủ, thậm chí là  khi xuyên qua, bọn họ vẫn  buộc chung.
Thực sự là nghiệp chướng mà!
(;′??Д??`)
Ông   thể là  duy nhất  tức c.h.ế.t  khi xuyên qua mà    thứ hai!
 mà đây là  con gái  thích, còn  thể   ?
Chuyển phá vỡ uyên ương  thực sự    cho lắm. Sau đó ông  : “Cậu nhóc, sáng mai  chặt củi về đây thì  sẽ bỏ qua cho .”
Vừa  thấy lời của ba vợ, Hoắc Đình Châu lập tức  trả lời: “Ba, ba yên tâm, con nhất định sẽ  thành nhiệm vụ!”
Khóe miệng Tần Phong giật giật một cái, nghĩ thầm,  lẽ nếu  còn  thêm gì nữa, nếu   áo bông nhỏ  tức c.h.ế.t thì cũng sẽ  thằng nhóc   tức chết.
Ông  lập tức  dậy trừng mắt   một cái   với Dương Minh Thần: “Về ngủ,    quen mà cháu còn  , chẳng lẽ là   bóng đèn ?”
Dương Minh Thần  thấy chú ba   thì  thể  gì khác hơn là  phục  dậy, đỡ chú ba trở về phòng.
Đương nhiên, lúc rời ,   cũng hung hăng trợn mắt  Hoắc Đình Châu một cái.
“Cậu thành thật một chút cho , hừ!”
Cuối cùng thì  chướng mắt cũng  rời , Hoắc Đình Châu cũng  thể thở phào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/bo-than-phan-phao-hoi-ta-lam-lai-tu-dau/chuong-102.html.]
Xem  là ba vợ vẫn còn  hết tức giận, chỉ  thể đợi ngày mai mua chút rượu ngon  ngon hiếu kính một chút.
Lúc  Tần Sương  Hoắc Đình Châu : “Em  thư cho  mà    trả lời? Không  là mới  nhiệm vụ trở về chứ?”
Nghe thấy lời của Sương Sương thì Hoắc Đình Châu ôm  lên  đùi của   mới lên tiếng: “Tạm thời   nhận nhiệm vụ, lúc đó  địa điểm thấy cách chỗ  của em  xa,  cảm thấy sẽ thuận tiện  gặp em cho nên  nhanh chóng lên đường.”
“Còn về lá thư của em,  lẽ là   bỏ lỡ nó.”
Vân Mộng Hạ Vũ
“Đêm nay vốn là   tạo một niềm vui bất ngờ cho em,  ngờ là ba trở ,  em    sớm cho  một tiếng, khiến   kịp chuẩn  gì cả.”
“Nếu   là mặt  da dày thì  khi   còn vợ tương lai nữa.”
Nghe thấy  yêu  thì Tần Sương cũng .
“Anh   xem, niềm vui bất ngờ thì  thấy, ngược  là khiến cho mấy  ba em kinh hãi một hồi,   xem  cái gì .”
“Hơn nữa cũng   là bọn em  thông báo cho , em trai của   gọi điện thoại nhưng  thấy , như  thì  thể trách ai?”
“Cho nên,  đáng  ba em đánh cho một trận.”
“Sương Sương...”
Hoắc Đình Châu  ai oán .
Sớm   thì   đến sớm.
 mà,    ba vợ  đang   nhiệm vụ ?
Tại  đột nhiên xuất hiện ở đây?
Luôn cảm thấy  chỗ nào đó  thích hợp.
Chẳng lẽ ở đây xảy  chuyện gì mà    ?
Ngay khi  đang suy nghĩ lung tung thì Tần Sương mới giải thích: “Trong lúc vô tình em cứu  ba,  thấy ông  đang  thương ?”
“Nếu   là em   núi sâu để săn thì  lẽ cỏ  mộ phần của ba em  cao .”
“Lúc đó khi  thấy ông  thì em cũng sợ hết hồn, cũng may mà chỉ  thương ngoài , tịnh dưỡng chút là .”
“ mà ba em , đúng là ông   mang theo đồ  về, bây giờ còn  liên hệ với với bên .”
“Nếu   tới đây thì ngày mai liền hỏi một chút xem ông   cần  hỗ trợ truyền đạt với cấp  , tránh để ông   tự  lên trấn gọi điện thoại.”
“Hiện tại ông    giấy tờ tùy , em cũng  dám để ông   ngoài, lỡ như   khác hỏi đến thì cũng khó giải thích.”
“Cũng may là sổ hộ khẩu của ông  còn ở chỗ em, nếu  thì  thành  vô danh.”
Nghe Sương Sương giải thích xong thì Hoắc Đình Châu mới hiểu , hóa  tất cả đều là trùng hợp. Tiếp đó  hỏi tiếp: “Người  cả  của em là ? Anh cảm thấy trong  thời gian  rời ,  vẻ như quanh em   nhiều chuyện xảy  mà   .”
“Anh    , đây đúng là câu chuyện dài dòng.”
Tiếp đó Tần Sương nhanh chóng   bộ chuyện  xảy , cuối cùng thì Hoắc Đình Châu cũng   cả  từ  .
Nhất là lúc  hôm nay   tới đây thăm   thì liền bắt gặp , cũng  trùng hợp.
Chỉ  thể , chính  quá xui xẻo.
 mà,  nghĩ tới trong thôn còn  một  tư thì  lập tức cảm thấy đau đầu.
Không    thiết lập nhân vật là cô nhi ?
Tại  thoáng một cái mà   nhiều   như thế, thật đúng là khiến   kịp chuẩn .
Cũng may là  xe  đủ quà, sẽ  quá thất lễ.