Bỏ Thân Phận Pháo Hôi , Ta Làm Lại Từ Đầu - Chương 107
Cập nhật lúc: 2025-03-31 14:13:05
Lượt xem: 232
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Chu Đình Đình, ngờ các ác độc như , g.i.ế.c Lý Ngọc để cõng nồi, đúng là các đủ ác độc.”
“Hoắc Đình Xuyên cô để mắt tới, đúng là xui xẻo tám đời!”
“Thế mà ngất?” Chu Đình Đình thấy Hoắc Đình Xuyên dậy thì cũng dọa lùi về mấy bước.
Lúc Tần Sương và Hoắc Đình Châu từ trong rừng.
Nhìn hai ác, Tần Sương giễu cợt : “Ban ngày ban mặt, thế mà dám g.i.ế.c giá họa, xem các từng ít loại chuyện ?”
“A Châu, hẳn là nên đưa hai tù để điều tra kỹ một chút, nhất là đàn ông .”
Nói xong còn chỉ chỉ đàn ông gọi là Mãnh.
Có thể g.i.ế.c liền g.i.ế.c , là dính mạng tay.
Nếu còn là mới thì thể nào bình tĩnh như thế.
Mà Chu Đình Đình thấy chuyện bại lộ thì lập tức chạy trốn.
Sao Tần Sương thể để cục u ác tính tiếp tục tiêu dao, cô ném một cục đá , Chu Đình Đình lập tức đau đầu gối, trực tiếp quỳ xuống.
Anh Mãnh thấy thế, xoay chạy trốn thì Hoắc Đình Châu gạt ngã khiến sấp dậy nổi.
Lúc Lý Ngọc phản ứng thì cũng hoảng sợ, chảy đầy mồ hôi lạnh.
Vừa bản suýt chút nữa là chầu Diêm Vương.
Bảo hai bảo đừng gấp, hóa là trở thành kẻ c.h.ế.t .
“Thanh niên tri thức Tần, chuyện sai , nên lừa gạt thanh niên tri thức Hoắc tới đây, g.i.ế.c , cầu xin các tha cho ?”
Anh thật sự hối hận, nếu sớm thì chuyện thất đức chỉ vì ba mươi tệ.
Nhất là bởi vì việc mà thiếu chút cũng mất mạng, bây giờ hối hận đến mức ruột gan gần như xanh mét.
Mà Tần Sương Lý Ngọc một cái, cong môi : “Đợi lát nữa nhân chứng, lên án hai bọn họ g.i.ế.c , còn về , giáo dục 7 ngày thì sẽ thả , dù thì bản cũng trách nhiệm với việc từ .”
Nghe thấy lời của Tần Sương thì Lý Ngọc thở phào một .
Nghĩ thầm 7 ngày thì 7 ngày, dù thì cũng hơn đưa đến trại cải tạo.
Còn về chuyện lên án, sẵn sàng, dù thiếu chút nữa thì chết, cũng sẽ bỏ qua cho loại ác độc .
Nếu như trực tiếp đè c.h.ế.t bọn họ mà để mấy ngoài thì chắc chắn sẽ bọn họ sẽ tìm gây phiền phức.
Anh cũng ngu, trong lòng hiểu.
Lúc Chu Đình Đình đột nhiên mắng: “Hoắc Đình Xuyên, tên đàn ông chó , c.h.ế.t yên lành, cho dù Chu Đình Đình quỷ thì cũng sẽ tha cho !”
“Muốn ngoan ngoãn đến cục cảnh sát, các mơ giữa ban ngày!”
Cô dứt lời thì lập tức giơ cây s.ú.n.g ngắn từ trong tay .
Tần Sương thấy thế thì kịp nghĩ nhiều, hét lớn một tiếng: “Cẩn thận!”
“Phanh!”
“Sương Sương!”
“Chị Sương!”
“Thanh niên tri thức Tần!”
Tần Sương thấy tiếng hét sợ hãi của đám thì đột nhiên phát hiện thắt lưng chút đau.
Khi mùi m.á.u tươi nhàn nhạt tỏa thì Tần Sương mới chửi mắng một tiếng: “Thật là sơ suất, bỏ !”
Vậy mà cô tránh thoát, bản trở nên rác rưởi như từ lúc nào!
Hoắc Đình Châu thấy tiếng s.ú.n.g thì cũng dọa đến mất hồn.
Anh run rẩy đến mặt Tần Sương: “Sương Sương, thương ở ? Bây giờ sẽ đưa em bệnh viện, đừng sợ, ở đây!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/bo-than-phan-phao-hoi-ta-lam-lai-tu-dau/chuong-107.html.]
Tần Sương che lấy vị trí vết thương bên cạnh eo: “Không việc gì, chỉ một viên đạn mà thôi, c.h.ế.t .”
“Anh mau thu khẩu s.ú.n.g , bây giờ đưa hai đến cục cảnh sát, lập tức lập tức!”
“Nhất định điều tra nghiêm ngặt đàn ông , Chu Đình Đình thể nào s.ú.n.g ngắn.”
“Được , bây giờ sẽ đưa , bây giờ chúng liền xuống núi!” Hoắc Đình Châu thấy em trai còn sững sờ ở nơi đó thì cũng chút tức giận: “Hoắc Đình Xuyên, mau trói , đừng để tự sát!”
Nghe cả gầm thét, Hoắc Đình Xuyên lập tức tỉnh táo .
“Anh cả, bây giờ em sẽ ngay, chắc chắn thành nhiệm vụ.”
Bây giờ thấy ánh mắt g.i.ế.c của cả thì trái tim cũng dọa cho nhảy .
Bởi vì chuyện của mà chị Sương thương, cũng trách cả g.i.ế.c !
Vân Mộng Hạ Vũ
Lý Ngọc càng vì mạng sống mà giúp đỡ Hoắc Đình Xuyên trói hai .
Vì để hai bọn họ tự sát, Hoắc Đình Xuyên còn cởi bít tất cả nhét miệng của hai .
Anh Mãnh thấy thế thì dùng sức giãy giụa.
Bây giờ cũng hối hận chết, vốn cho rằng là chuyện nhỏ, kết quả biến thành thế , nếu như đưa tù thì chắc chắn là khả năng ngoài.
Quả nhiên hồng nhan họa thủy, thật nó sai mà.
Bây giờ thực sự g.i.ế.c c.h.ế.t Chu Đình Đình.
Nhất là đàn bà còn lấy s.ú.n.g lục của , cho dù bây giờ giải thích như thế nào thì cũng rõ .
Theo Hoắc Đình Châu ôm Tần Sương xuống núi nhanh chóng, đến ô tô của đặt Tần Sương lên xe.
“Sương Sương, em cố gắng chịu chút, chúng sẽ nhanh chóng tới bệnh viện, em tuyệt đối đừng ngủ!”
“Ừ, em sẽ cố gắng, mau lên!”
Lúc sắc mặt của Tần Sương chút tái nhợt, chủ yếu là do mất m.á.u nhiều.
Nếu là đạn chỉ đ.â.m trong thịt thì cô cũng hoài nghi sắp ngỏm .
Vừa nghĩ tới bởi vì em rể Hoắc Đình Xuyên mà chịu s.ú.n.g b.ắ.n hai thì cô cũng chút im lặng.
Hiện tại cô cũng chút hoài nghi, là khắc cô !
Ô tô nhanh chóng lái khỏi thôn, Hoắc Đình Xuyên cũng dẫn theo hai tội phạm g.i.ế.c xuống.
Nhìn thấy Vu Viên Viên cắt cỏ cho lợn về thì trực tiếp hô: “Viên Viên, giúp tìm đại đội trưởng, bắt hai tội phạm g.i.ế.c , chị Sương trúng đạn còn đang đến bệnh viện.”
Nghe thấy mấy chữ trúng đạn, thương thì Vu Viên Viên cũng sững sờ.
“Cậu gì? Ai thương?”
“Chị Sương thương, cả lái xe đến bệnh viện, cô mau tìm đại đội trưởng, thuận tiện báo công an giúp , nhanh !”
Nghe xong lời của Hoắc Đình Xuyên, cuối cùng Vu Viên Viên cũng hiểu rõ ràng. Tiếp đó cũng để ý đến chuyện khác mà vứt bỏ rổ trong tay chạy về phía đại bộ hộ.
Cô chạy, lo lắng cho Sương Sương, cũng thương như thế nào. Cho đến khi tìm đại đội trưởng, cô nhanh chóng xong trực tiếp về nhà xe đạp đến huyện thành.
Tần Phong thayas đứa nhỏ hùng hùng hổ hổ, cũng kịp hỏi thì thấy Vu Viên Viên biến mất như một làn khói.
Mà lúc đại đội trưởng dẫn tìm Hoắc Đình Xuyên thì thấy hai trói, ông cau mày : “Đây là chuyện gì? Ai g.i.ế.c ?”
“Đại đội trưởng, Chu Đình Đình lấy s.ú.n.g ngắn g.i.ế.c cháu, kết quả chị Sương cứu cháu cho nên thương, cháu lái xe đưa chị đến bệnh viện.”
“Cho nên , coi như Chu Đình Đình là trong thôn thôn thì đại đội trưởng cũng thể bao che cho cô .”
Mấy đại đội trưởng xong lời của Hoắc Đình Xuyên thì đều hít sâu một .
Nghĩ thầm, từ lúc nào mà lòng can đảm của con búp bê nhà họ Chu trở nên can đảm như ?
Ngay khi đại đội trưởng định đáp thì Tần Phong đến từ lúc nào...
Nhìn hai trói đất.
Tần Phong nghi ngờ : “Đây là chuyện gì? Con gái chú và cả cháu ?”