Bỏ Thân Phận Pháo Hôi , Ta Làm Lại Từ Đầu - Chương 119

Cập nhật lúc: 2025-03-31 14:13:32
Lượt xem: 265

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sau khi ăn bữa tối xong, tất cả ai về nhà nấy.

Thẳng đến hai ngày , hai chiếc ô tô quân dụng đến nhà của Tần Sương, lúc trong thôn mới ồn ào lên nữa.

Lúc Tần Phong thấy cấp trong trí nhớ thì còn như phản xạ tự nhiên mà chào theo kiểu quân đội một cái. “

Tần Phong, danh hiệu Cô Lang, gặp qua thủ trưởng.”

Chu Văn Bình thủ hạ khi xưa của , nhiều năm gặp, tóc trắng.

Ông xúc động : “Lão Tần, quả nhiên là lầm ông, vất vả cho ông nội ứng nhiều năm như thế, vì quốc gia mà bỏ nhiều mồ hôi như .”

“Không khổ cực, đây là chức trách của quân nhân.” Tần Phong trịnh trọng .

“Tốt , ông trở về còn mang theo tình báo quan trọng? Tại trở về mà gọi điện cho đến đón, đoạn đường khổ cực đúng ?”

“Nghe thằng nhóc Hoắc ông còn thương, cơ thể còn ?”

Vừa nhắc tới chuyện , Tần Phong chua sót.

“Thủ trưởng, lúc đó lúc lấy cắp tình báo thì khác phát hiện, vẫn là do dùng kế cho nên mới trốn thoát bên .”

“Dọc theo con đường , tiền, thư giới thiệu, chỉ thể đường núi, leo xe lửa trở về.”

“Nếu là trùng hợp gặp con gái lên núi đốn củi thì lẽ là c.h.ế.t ở nửa đường.”

“Cũng may trời phụ lòng , cuối cùng thì cũng thể mang đồ về, tất cả đều đáng giá.”

Chu Văn Bình ông tóm tắt như thế thì cũng là ông chịu ít khổ. Lập tức chung quanh, mới nhỏ giọng hỏi: “Đồ vật ở đây ?”

Tần Phong thấy thủ trưởng hỏi chuyện quan trọng. Lúc mới cẩn thận gật đầu : “Có, vẫn luôn mang theo bên , chỉ sợ đồ mất.”

“Bây giờ ông xem ? về phòng lấy.”

Chu Văn Bình thấy ông như thì cũng thở phào : “Ở đây là , bây giờ ông lấy , đó chuẩn đồ rời cùng .”

“Lần ông lập công lớn, về thăng chức tăng lương.”

“Cảm ơn thủ trưởng.” Tần Phong dậy, lấy tình báo của nguyên chủ tìm ở một góc nóc nhà mang .

Tiếp đó đến mặt thủ trưởng, : “Tài liệu chính là đồ tìm , tất cả hai phần, hi vọng thể giúp đất nước chúng .”

Chu Văn Bình tiếp nhận văn kiện, cũng gấp gáp mở mà đưa cho cảnh vệ viên bên cạnh bảo quản.

Vân Mộng Hạ Vũ

Mặc dù ở đây ngoài, nhưng mà vì đang ở bên ngoài cho nên cẩn thận một chút vẫn hơn.

Sau đó hỏi: “Nghe con gái ông xuống nông thôn ở đây, còn giúp đỡ cảnh sát địa phương bắt ít cùng đặc vụ của địch, cho con bé tham gia quân đội ?”

Trước khi tới thì ông cố ý hỏi thăm một chút về con gái của Tần Phong.

Kết quả nghĩ tới con gái của Tần Phong ưu tú như .

Chẳng những ngày nào cũng nhiều công điểm mà còn khỏe, võ công.

Nếu một nhân tài như bộ đội kiến công lập nghiệp thì thật đúng là chút lãng phí.

Mà Tần Phong thấy thủ trưởng như thì trả lời: “Thủ trưởng, con gái bộ đội, con bé lười biếng quen , quen quản lý chặt chẽ như ở trong bộ đội.”

mà chỉ cần chúng cần con bé thì con bé nhất định sẽ từ chối mà tham gia phá án cùng chúng .”

Chu Văn Bình thấy Tần Phong thì quả thực thấy chút đáng tiếc.

Mầm non như , tham gia quân ngũ.

nghĩ tới cha già nhà dâng hiến cả đời cho tổ quốc, cuối cùng cũng thể ngọn mầm duy nhất của nhà tiếp tục dâng hiến cả đời cho tổ quốc.

Tiếp đó thể gì khác hơn là : “Nếu như thì cũng sẽ cưỡng cầu, nhưng mà ông thể đứa con gái xuất sắc như thế, quả nhiên là hổ phụ sinh khuyển nữ.”

“Cảm ơn thủ trưởng khen ngợi.”

Người ba như ông hiểu rõ con gái ưu tú đến nhường nào.

Ông cũng hy vọng con gái tham gia quân ngũ.

Chỉ nhắc đến cái miệng kén ăn của con gái , những cái khác, chỉ chuyện ăn cơm cũng khiến quân ngũ nhức đầu.

Lúc quân đội vẫn còn tiết kiệm, một tuần thể ăn thịt hai tệ.

Nào thể tiêu sái như đang ở đây.

Đang lúc lúc hai chuyện, Tần Sương mang theo gà rừng trở về nhà.

Trông thấy mấy đàn ông mặc quân trang, Tần Sương liền cha già của sắp rời .

Mà Tần Phong thấy con gái trở về thì cũng lập tức mở miệng giới thiệu : “Sương Sương, đây cấp của ba, con cứ gọi là thủ trưởng Chu.”

Chu Văn Bình như thế thì : “Cứ gọi chú Chu là , cũng ở trong khu bộ đội, cần nghiêm túc như .”

Tần Sương Chu Văn Bình, cũng chút nghiêm túc mở miệng : “Chào chú Chu, cháu là Tần Sương, vất vả cho đến đón ba cháu.”

Nhìn cô gái dáng thẳng tắp, Chu Văn Bình càng càng ưa thích.

Chẳng những dáng dấp dễ mà ngay cả khí thế cũng là thứ mà các cô gái trong kinh thành .

Khó trách thằng nhóc nhà họ Hoắc, thà cưới thanh niên tri thức Tần mà cũng cưới mấy cô gái trong khu nhà.

Có lẽ cũng chỉ cô gái như mới hợp với Hoắc Diêm Vương .

Sau đó cùng ái : “Cô gái nhỏ, cần nghiêm túc như , ở đây thủ trưởng, bình thường cháu như thế nào thì cứ như thế đó là .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/bo-than-phan-phao-hoi-ta-lam-lai-tu-dau/chuong-119.html.]

“Chu Hoắc Đình Châu , bây giờ hai đứa đang quen đúng ?”

, chúng cháu thành lập tình hữu nghị cách mạng.”

“Tốt , tệ, nếu như ba chồng cháu con dâu ưu tú như thì nhất định sẽ vui đến mức vểnh râu lên.”

Tần Sương lúng túng gãi gãi đầu, nghĩ thầm đây là A Châu báo cáo yêu ?

Nếu thì mà thủ trưởng của ba .

mà, bình thường cũng đều mối quan hệ yêu đương của bọn họ.

Lại thêm phận của cha già, chắc chắn là thẩm tra chính trị cũng vấn đề.

Tiếp đó mắt lên trời : “Chú Chu, đường vất vả , trưa nay ở đây ăn , đúng lúc cháu bắt con gà rừng.”

“Chờ giữa trưa ăn xong thì hãy , dù thì xung quanh nhà cháu cũng an .”

Chu Văn Bình vốn ăn cơm, nhưng mà thấy cô thành khẩn như thì cảm thấy chút ở một lúc cũng : “Vậy trưa nay quấy rầy .”

“Không quấy rầy, đúng lúc thể thưởng thức tay nghề của ba cháu, cam đoan là con ngon hơn cả tiệm cơm.”

Chu Văn Bình nhướng mày: “Đã như , thì sẽ chờ đồng chí Tần nấu ăn.”

Mấy Tần Phong liền phòng bếp, chuẩn đồ ăn buổi trưa.

Mà Tần Sương thì rời thông báo cho những khác, giữa trưa nay ăn ở bên ngoài, nên về.

thì thủ trưởng cũng phận đặc thù, nếu như chuyện ngoài ý xảy thì cô cũng giải thích .

Tất cả tránh , trở , như sẽ cho tất cả .

Tiếp đó lúc ăn cơm trưa, ngoại trừ hai ba con Tần Phong thì cũng chỉ thủ trưởng dẫn tới.

Nhìn một bàn cơm nước phong phú, Chu Văn Bình cũng chút ngượng ngùng : “Lão Tần , ông lấy hết lương thực của con gái chứ?”

“Thưa thủ trưởng, ông cứ yên tâm dùng cơm, con gái tài giỏi, công điểm của con bé nhiều nhất thôn, một con bé cũng ăn hết cho nên còn lo lắng.”

“Còn thịt đều do con gái đặt bẫy rừng kiếm , tốn tiền.”

Nghe Tần Phong thì Chu Văn Bình cũng khách sáo nữa.

Thật sự là bữa sáng sớm tiêu hóa hết.

Tiếp đó với bên cạnh: “Tất cả mấy xuống, chúng ăn cùng , đúng lúc thể đủ một bàn, ăn xong thì cùng về.”

“Vâng, cảm ơn thủ trưởng.”

Người bên nhận mệnh lệnh, liền bàn cơm.

Chỉ Tần Sương , dù thì cũng là một đám đàn ông, cô quen ăn với bọn họ. Sau đó : “Chú Chu, cứ ăn , ba cháu nhiều, đừng khách sáo, cháu phòng bếp ăn là , cần chú ý đến cháu.”

Chu Văn Bình thấy Tần Sương như thì một bàn đàn ông, cũng khách sáo.

“Vậy thì khổ cực cho cô bé , chú sẽ khách sáo.”

“Không việc gì, mau ăn , nếu để lạnh thì sẽ ngon nữa.”

Tần Sương xong thì lập tức về phòng.

Nghĩ đến chuyện lát nữa cha già rời thì cô lập tức cửa hàng bách hóa một chút đồ vật cần thiết.

Chắc chắn là chuẩn thêm chút tiền giấy.

Cô còn bảo cha già, nếu cơ hội thì mua tứ hợp viện ở bên .

Bây giờ ngoại trừ căn nhà thì đúng là hai bọn họ bất động sản nào.

Vốn chỉ đợi khi về thành thì mua, nhưng mà nếu cha già về thì cũng nên sắp xếp sớm.

Chỉ điều, khi ba cô về thì cũng sẽ chia cho một căn nhà, đây cũng là chuyện Tần Sương nghĩ tới.

mà, cho dù thì cô cũng mua, nếu như phá dỡ thì cô cũng sẽ trở thành phú bà.

Tần Sương chuẩn một chiếc túi da cho ba, lúc mới phòng bếp ăn cơm trưa.

Chờ đến khi mấy chỗ cha già ăn xong, Chu Văn Bình cũng trở về thành.

Đám ăn bữa cơm đều vô cùng thỏa mãn.

Mặc dù bọn họ đều là binh lính, trong tay ít tiền, nhưng mà nếu ăn thịt mỗi ngày thì đều là chuyện thể.

Nhất là tay nghề của những đầu bếp cũng như của Tần Phong.

Tần Phong cầm theo cái rương con gái đưa, con gái, lúc nào cũng chút .

Vẫn là Tần Sương : “Ba , sẽ quá lâu nữa là chúng thể đoàn tụ, ba cầm phong bì , nếu đủ tiền thì cứ cho con , còn nhớ xem phòng, con cũng nhiều chuyện khác nữa, ba cũng tự .”

“Đến đó, ba nhớ thăm ông bà nội, chăm sóc cho chính .”

“Được, ba nhớ , con cũng chăm sóc cho bản , chờ ba sắp xếp bên thì sẽ gửi thư cho con.”

“Cũng chuyện lỗ mãng nữa, cách Hoắc Đình Xuyên xa một chút.”

Tần Sương phốc một cái: “Con , ba nhanh , đừng để thủ trưởng chờ lâu.”

“Được.” Tần Phong lên xe, vẫy tay bảo con gái về.

mà Tần Sương cũng lời mà đợi đến khi thấy bóng xe nữa thì cô mới nhà.

Nhìn cái sân trống rỗng, cuộc sống giống như đây.

Loading...