Bỏ Thân Phận Pháo Hôi , Ta Làm Lại Từ Đầu - Chương 125
Cập nhật lúc: 2025-03-31 23:31:05
Lượt xem: 208
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chờ đến khi ăn sáng xong, Đường Mẫn để các cô hỗ trợ dọn bàn ăn mà đuổi .
Dù thì ở nhà cũng việc gì , một lúc là bà thể xong chút việc .
Đương nhiên, đợi đến khi việc xong thì bà còn đến chỗ đại đội bộ gọi điện thoại báo bình an về nhà.
Cũng may là chỗ con trai thiếu tiền, nếu thì bà mở miệng mượn tiền con dâu.
Sau khi Đường Mẫn ăn mặc chỉnh tề thì ngoài bắt đầu ngóng đại đội bộ ở nơi nào.
Dọc theo đường bà hỏi mấy đứa nhỏ đang chơi đùa, lúc mới tìm chỗ.
Chỉ điều khi thấy cánh cửa khóa , bà liền bên trong .
Nhìn đồng hồ trong tay, nghĩ thầm hẳn là bây giờ đang việc trong ruộng.
Tiếp đó thể gì khác hơn là về nhà , chờ giữa trưa tới.
Ngay khi bà đang về thì thấy một con ch.ó hoang đột nhiên lao .
Nhìn dáng vẻ giương nanh múa vuốt với của con chó, Đường Mẫn bật trong nháy mắt.
Có là lâu bà lên chiến trường cho nên ngay cả một con ch.ó cũng dám lên mặt với ?
Mắt cây lớn bên cạnh, bà tiện tay bẻ gãy một cành cây quát con ch.ó hoang: “Cẩu vật, dám bắt nạt lão nương, để xem tao đánh gãy chân chó của mày mang về hầm canh xương !”
Vốn là hôm qua bởi vì sơ suất rớt túi tiền, bây giờ bà vẫn chỗ để trút giận.
Kết quả, thế mà cẩu vật dám gào thét, thực sự là khinh quá đáng!
Bây giờ khi nhớ đến cảnh con dâu thấy dáng vẻ chít chít của thì bà vô cùng hổ.
Cũng tại hôm qua vô cùng khổ sở .
Ai thể nghĩ tới, chỉ mới thì con dâu bắt gặp.
Con chó hoang hung hăng “Gâu gâu gâu” với bà .
Đường Mẫn cũng tức giận giơ cành cây lên đánh về phía con ch.ó hoang.
Có thể là do thấy dáng vẻ hung thần ác sát của đối phương chút đáng sợ cho nên con ch.ó hoang đầu chạy.
“Mày đó cho tao, ai cho mày lão nương sợ, xem tao đánh c.h.ế.t mày .”
Sau đó chỉ thấy một phụ nhân xinh giơ một cái cành cây lên đuổi con ch.ó hoang khắp thôn.
Cuối cùng thể là do chạy mệt mà Đường Mẫn vứt bỏ cành cây.
Bà thở dốc, xem xét cảnh xung quanh, luôn cảm thấy hình như lạc đường.
Sớm thì trí khí với một con chó, cũng hiện tại đang ở .
Đợi đến khi bà khỏe thì mới bắt đầu lang thang khắp làng.
Lúc một cô vợ nhỏ nâng cao bụng lớn rót nước thì thấy một phụ nữ từng gặp.
Thấy bà ăn mặc như thế thì chút hiếu kỳ hỏi: “Dì , dì tới đây tìm ?”
Nghe thấy tiếng chuyện, lúc Đường Mẫn mới đầu .
Thấy là một phụ nhân nhỏ trong thôn, lúc bà mới : “Cô gái, dì mới ngoài việc lạc đường, xin hỏi đến nhà thanh niên tri thức Tần như thế nào?”
Nghe thấy bà tìm thanh niên tri thức Tần thì lúc cô mới nhớ các thím trong thôn hôm qua thanh niên tri thức Tần dẫn theo một về.
Xem chính là mắt.
Sau đó : “Dì , dì nhầm phương hướng , nhà thanh niên tri thức Tần ở phía đông cuối thôn, bây giờ dì đang ở phía Tây.”
“A? Vậy mà ngược, quả nhiên là nên ngoài, thật là.”
Tiếp đó lấy chút bánh kẹo trong túi chuẩn cho con trai buổi sáng đưa cho cô vợ trẻ.
“Cho cháu, cảm ơn cháu chỉ đường cho dì, ăn chút đồ cho ngọt miệng, chúc cháu sinh một đứa con trai mập mạp.”
Người vợ trẻ bánh kẹo trong tay, bóng lưng rời của đối phương.
Nghĩ thầm của thanh niên tri thức Tần đúng là ai cũng tiền.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/bo-than-phan-phao-hoi-ta-lam-lai-tu-dau/chuong-125.html.]
Nếu là đánh thắng thì thực sự kéo cái chén vàng về nhà.
Lập tức cầm bánh kẹo, mang theo chậu nước về nhà.
Mà Đường Mẫn mặt trời về phía đông, cuối cùng cũng tìm thấy nhà.
Cũng may là dân mù đường, nếu thì sẽ mất mặt thêm nữa.
Tiếp đó mở cửa nhà phòng bếp.
Nhìn thời gian còn sớm, cảm thấy bọn nhỏ lâu ăn sủi cảo.
Tiếp đó tìm hai củ cải trắng, cùng một khối thịt nạc còn , bà liền bắt đầu nhân bánh sủi cảo...
Tần Sương việc của xong thì tìm đại đội trưởng : “Chú đội trưởng, công việc ở bên cũng còn nhiều, ngày mai cháu sẽ nữa, dù thì điểm công trong năm của cháu cũng đủ, chú thấy ?”
Vân Mộng Hạ Vũ
Đại đội trưởng xong, chuyện gì mà .
Công điểm của hai khác cộng cũng nhiều bằng cô.
“Có thể, nếu cháu cần thêm công điểm thì thể nghỉ sớm hơn chút, đương nhiên nếu các cháu cần mua củi thì cũng thể mua từ mấy đứa nhỏ, trong thôn vài gia đình cũng như .”
“Vâng, chú đội trưởng, cháu , thì phiền chú.”
Tần Sương nhận phê chuẩn của đại đội trưởng thì tiêu sái rời khỏi ruộng.
Mà Dương Minh Trạch bóng lưng rời tiêu sái của em gái nhỏ thì xuống công việc trong tay còn xong.
Thực sự là so sánh thì đau thương.
Sau đó về phía Hoắc Đình Xuyên.
Khá lắm!
Tên tiểu tử thúi , từ lúc nào mà việc nhanh như ?
Sau đó cúi đầu, tăng tốc tốc độ của .
Chỉ Lục Thần nhanh chậm, công việc trong tay.
Dù thì cũng yếu, ngày nào bao nhiêu thì bấy nhiêu.
Mà khi Tần Sương rời thì cũng gấp gáp về nhà.
Cảm thấy khi trở về, cũng nên ở chung với chồng tương lai như thế nào cho nên cô rẽ núi.
Cô tiến thâm sơn, nghĩ về ba của .
Cũng khi trở về, kết quả kiểm tra bên như thế nào, nhưng mà tính toán thời gian, lẽ là bọn họ còn về đến nơi.
Mà lúc Hoắc Đình Châu bên đang tin tức trong tay, nhíu mày.
“Đây là tin tức gần đây? Xác nhận đúng ?”
“Vâng, tin tức xác minh.”
Nghe thủ hạ xác nhận, Hoắc Đình Châu cũng chút đau đầu trong nháy mắt.
Anh vất vả tìm , kết quả truyền về là nhà xảy chuyện.
Hơn nữa còn phân tán hết hai năm .
Bây giờ còn tìm hiểu kỹ thì mới đang ở .
Vừa nghĩ tới đứa bé , cũng nên gì cho .
Xem bây giờ cho dù tìm thì cũng nhận .
Nếu để đứa bé thì sẽ chỉ thương tâm khổ sở.
Còn bằng tìm , như thì bé thể tiếp tục sống như .
Ít nhất thì cuộc sống hiện tại của bé sinh động vui tươi, cũng nhiều phiền não như của lớn.
Sau đó : “Cậu xuống , dọn dẹp sạch sẽ các dấu vết, nếu như hỏi thì cứ .”
“Vâng, cam đoan thành mệnh lệnh!”