Bỏ Thân Phận Pháo Hôi , Ta Làm Lại Từ Đầu - Chương 134

Cập nhật lúc: 2025-03-31 23:31:20
Lượt xem: 211

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sau khi nhận câu trả lời từ bên , ông lão càng hưng phấn : “Bà ơi, nhanh lên! Kêu bọn trẻ , cho tụi nó , bà mau gọi điện thoại cho con, ba về .”

Tần Phong đôi vợ chồng già nhiệt tình như , nhất thời nên gì.

Ông cầm món quà và bàng hoàng bước phòng chính.

Bà lão con trai trở về, lòng càng vui hơn.

Trong lòng vẫn trách Minh Thần, cháu trai lớn giấu kín chuyện lớn như .

Đợi thằng bé về xem bà đánh gãy chân .

Bà lão lấy lá ngon ở nhà pha cho con trai.

Ông lão ở trong phòng chính, Tần Phong : “Con bây giờ tên là Tần Phong đúng ?”

, là Tần Phong.”

“Ba Minh Thần đây con tham gia một nhiệm vụ bí mật và mới trở về gần đây ?

“Vâng, chuyện qua , nếu như con gặp con gái thì con cũng ba của con là ai.”

Nghe ông như , ông lão cũng chút buồn bã : “Hồi đó là của bọn lạc mất con vì sự bất cẩn của . Cũng may con vẫn sống khỏe đến ngày hôm nay, nếu khi ba và con xuống suối vàng cũng thể an lòng.”

“Lúc đó thời thế hỗn loạn như , con cũng trách hai .”

Tần Phong thật sự trách bọn họ, họ thể tìm kiếm con trai khắp nơi chứng tỏ họ cố ý mất đứa con.

Và cách đây vài chục năm, đó là thời điểm đất nước hỗn loạn nhất.

Bây giờ gia đình thể đoàn tụ nữa, cũng gì tiếc nuối.

Hơn nữa, hiện tại ông cũng nguyên chủ, cũng nhiệt tình với gia đình như .

Ông hạnh phúc khi con gái bên cạnh.

Trong phòng chính, hai hỏi một câu, ông trả lời một câu.

Ngay đó, những khác trong gia đình lượt về.

Vân Mộng Hạ Vũ

Dương Minh Thần phòng : “Chú ba, hôm nay chú tới đây gọi điện cho cháu? Chúng căn bản chuẩn gì cả.”

“Ha ha, hôm nay chú thời gian, cần suy nghĩ nhiều mà tới đây.” Tần Phong đáp .

Hôm nay ông vốn tới mà xem nhà, ông nghĩ sớm muộn gì cũng sẽ đến nên mua quà ghé qua luôn.

Hơn nữa, mặt nhiều như , bọn họ sẽ ăn thịt ông .

Cùng lắm nếu thích thì ông thể rời .

Con trai cả Dương Gia Bình lúc mới trở về nhà Tần Phong vui vẻ : “Em trai, cuối cùng em cũng trở về. Những năm em mất tích, ba em bao giờ ngủ ngon giấc. Năm đó cũng tại ham chơi, trông chừng em, em đừng giận trai nha.”

Nhìn đàn ông trung niên cửa giải thích, Tần Phong thản nhiên : “Chuyện năm đó đều qua hết , chúng đừng nhắc tới nữa, hơn nữa khi còn nhỏ, ham chơi cũng là chuyện bình thường, em trách .”

đúng đúng , chuyện quá khứ đừng nhắc nữa thì hơn. Chỉ cần đoàn kết với mới là điều quan trọng nhất.”

Nghe đứa con trai thứ hai , Bà lão cũng phụ họa: “Lão nhị đúng, chúng thể đoàn kết với so với bất cứ thứ gì đều quan trọng hơn.”

Sau đó, bộ nhà họ Dương đều tới, cuối cùng Tần Phong cũng hiểu tình hình của gia đình.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/bo-than-phan-phao-hoi-ta-lam-lai-tu-dau/chuong-134.html.]

May mắn , thứ đều .

Tuy nhiên, khi nhà họ Dương yêu cầu ông đổi họ, Tần Phong từ chối.

Ông cũng sống đến từng tuổi , bây giờ đổi họ, ông cảm thấy quen lắm.

ông cũng chỉ một đứa con gái, cần nối dõi tông đường, cho nên ông đổi họ về họ Dương cũng cả.

Điều quan trọng nhất là ông ở cả hai kiếp đều quen gọi Tần Phong, nếu đột nhiên đổi thành Dương Phong, vẻ khó xử chứ đừng đến Dương Sương thì còn khó hơn nữa.

...

Tần Sương ở đây trở về làng buổi chiều tìm Đường Mẫn.

Thấy cô về sớm như , Đường Mẫn cũng : “Hôm nay việc suôn sẻ chứ?”

“Mọi chuyện vẫn , nhưng hôm qua dì quên đưa cho con một gói hàng và một lá thư ?

“Ôi trời ơi, đầu óc của dì, càng già càng quên, con mau tới đây, đều ở trong tủ của con.”

Đường Mẫn thật sự ý đưa cho Tần Sương, bà cất trong tủ quên mất tiêu.

Tần Sương lời của bà , mỉm : “Không việc gì, hôm nay con bưu điện gặp đưa thư, cho con , ngoài gần đây ở chỗ Đình Châu chuyện, thể ghé qua , tới lúc dì về kinh đô thì con đưa dì bến xe lửa.”

“Được , thư giới thiệu của dì hai ngày nữa sẽ tới. Đến lúc đó dì sẽ ở một vài ngày nữa dì sẽ về.”

“Được , dì ở bao lâu cũng hết, dù ở đây cũng nhiều phòng, dì cũng cần vội về .”

“Ngoài , hôm nay con mua cho dì áo cotton dày, ở đây trời lạnh lắm, dì nên mặc thêm quần áo , đừng để cảm lạnh ốm đấy.”

Đường Mẫn Tần Sương mua quần áo mới cho bà , bà vui vẻ : “Quả nhiên là đứa con gái đáng yêu, như hai đứa con trai của dì, chẳng bao giờ mua quần áo mới cho dì cả, sớm như dì thà sinh tụi nó , suốt ngày chỉ chọc tức dì mà thôi.”

“Dì ơi, một đàn ông trưởng thành tính tỉ mỉ như con gái chứ, chỉ cần bọn họ gây rắc rối coi như lắm ạ.”

“Ồ, quả thực là như , để dì xem xem, con cũng mau qua xem ai gửi thư và đồ .”

“Dạ , phòng .”

Hai phòng ngủ, Đường Mẫn đưa gói hàng cùng lá thư cho Tần Sương, còn cô thì lấy áo mới để sang một bên.

Tần Sương thấy bao bì cũng động tới, xem quả thực quên mất.

Sau đó cô mở phong bì thì thấy đó là một bức thư báo bình an của ba cô, rằng việc ở đó đều nên cô lo lắng cho ông , ông sẽ cho cô khi mua nhà.

Người cũng rằng bên bộ đội của ông cũng thưởng cho ông một ngôi nhà cấp hai như một phần thưởng cho những năm .

Ngay cả chức vị cũng thăng cấp.

Ông cũng cho cô địa chỉ hiện tại của để cô thể gọi điện hoặc nhắn tin trực tiếp nếu cần bất cứ điều gì.

Tần Sương cuối cùng cũng cảm thấy nhẹ nhõm khi thấy thứ ở đó đều .

Cô chỉ sợ ba cô là ngu ngốc sẽ quen với cuộc sống ở đó.

kiếp ông quen lười biếng, sợ kiếp đổi phận sẽ quen.

May mắn , cả hai đều là luyện võ và ba cô khả năng tiếp nhận .

Sau đó là một gói hàng, địa chỉ cũng gửi từ kinh đô, bên trong gửi một quần áo mới và những món đồ nhỏ cho con gái, đó là một đồ ăn nhẹ, trông như thể chúng đặc biệt mua cho cô.

Nhìn bức thư , hóa là của ba của cô, Dương Minh Diệu, còn rằng tất cả đều là tiền gia đình cho và nhờ mua đồ cho cô.

Loading...