“Nếu vấn đề gì với vốn cuối cùng , tư của em nhất định sẽ chết.
“Hahahaha...”
“Phụt~!”
Đường Thành nhịn , cùng Tần Sương cùng lên.
Trong lòng tự hỏi trai trẻ thú vị đến .
Ngày nay lấy vợ chẳng phụ thuộc công việc và sính lễ ?
Nghe , tại nó trở thành vấn đề cái bản mặt?
khi nghĩ rằng con gái ngày nay vẻ thích trai thì thấy đây cũng là chuyện bình thường.
Suy cho cùng thì bản ông cũng cưới vợ hiện tại dựa ngoại hình của bà nên ai cũng yêu cái .
Đợi hai đủ , Tần Sương tiếp tục : “Được , ăn nhanh , ăn xong thì đến phòng chờ ngủ một giấc, ở đây em cũng , cần chăm nom nữa . Anh chỉ cần buổi trưa ghé qua mang đồ ăn cho em là .”
Hai ăn xong bữa sáng thì đột nhiên tiếng gõ cửa phòng bệnh.
“Có ai ? dọn dẹp giường bệnh.”
Không đợi trong phòng kịp phản ứng, phòng bệnh y tá đẩy .
“Này, các đang ở trong phòng, gì? Dọa sợ c.h.ế.t !”
Tần Sương : Cô cho kịp !
“Người chăm sóc nhà tối nay thể ngủ ở đây nữa. Sắp bệnh nhân phẫu thuật chuyển vô đây .”
“Nếu chuyện gì thì cứ để một ở chăm sóc thôi. Quá nhiều sẽ ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của bệnh nhân.”
Nghe y tá xong, Tần Sương chút đau đầu.
Sau đó với chú Đường cùng những khác: “Cháu ở đây việc gì, tư ngủ , chú Đường đưa sách cho cháu, chú việc của .”
Chú Đường thời gian, trong lòng nghĩ còn việc cần giải quyết.
Sau đó ông dậy : “Nếu thì chú . Nếu cháu cần gì thì cứ kêu y tá gọi điện thoại cho chú.”
“Được , cháu , tư cũng ,”
“ Ra đến cửa thì thấy bệnh nhân khác chuyển qua đây.
Tần Sương ngước mắt lên .
Chết tiệt! ! ! ! ( ̄┰ ̄*)
Khi ánh mắt chạm , Tần Sương đột nhiên cảm thấy ngượng ngùng, đào cái lỗ chui xuống.
Ngay cả Dương Minh Trạch bước tới cửa cũng sửng sốt.
Anh tự hỏi thể trùng hợp đến thế?
Vụ lật xe nghiêm trọng ?
Khi Hoắc Đình Châu thấy Tần Sương giường bệnh, cả khuôn mặt đều trở nên tối tăm đến đáng sợ.
Ngay cả khí xung quanh cũng lạnh lẽo.
Bác sĩ phía : Sao đột nhiên lạnh thế?
Cuối cùng, Tần Sương : “A, bạn trai, thật là trùng hợp a!”
“Ai, thật trùng hợp, còn tới nửa tháng, em nhập viện .” Hoắc Đình Châu lạnh lùng .
Nếu hôm nay đưa thuộc hạ bệnh viện thì sẽ cô vợ nhỏ của bệnh viện.
Nhìn vẻ mặt khó coi của , Tần Sương đàn ông nhất định đang tức giận, tiếp: “Chú Đường, tư, hai , bạn trai của cháu tới , hai cứ yên tâm.”
Tốt nhất là đừng để họ xem kịch vụ lật xe như .
Khi Dương Minh Trạch thấy sắc mặt u ám của rể, trong lòng nghĩ rằng nhất là nên giáo dục em gái , để còn chú ý đến sự an của bản khi ngoài.
Sau đó : “Đã rể ở đây thì về ngủ .” Nói xong thì xoay rời nơi .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/bo-than-phan-phao-hoi-ta-lam-lai-tu-dau/chuong-143.html.]
Đường Thành thấy đàn ông là yêu của Tiểu Tần, lúc chăm sóc cô, bèn gật đầu rời .
Sau khi bệnh nhân định chỗ , các bác sĩ và y tá rời .
Hoắc Đình Châu cuối cùng cũng tranh thủ thời gian, xuống giường bệnh của Tần Sương hỏi: “Nói cho , tại em nhập viện? Em ? Có chuyện lớn như , cho ?”
Tần Sương sắc mặt bạn trai khó coi, cũng nên giải thích thế nào.
Gần đây cô thực sự vô cùng xui xẻo và luôn là thương.
Ngay khi cô kịp nghĩ cách đối phó thì một y tá đẩy xe đẩy bước .
“Giường 21, đến giờ quần áo!”
Tần Sương: Được , bây giờ cần gì nữa, đợi chút nữa vết thương thì sẽ rõ ngay. khi y tá thấy Hoắc Đình Châu, cô nghi ngờ : “Đồng chí, là nhà bệnh nhân ? Tại tối qua trong lúc “nguy kịch” thấy ?”
Ánh mắt nguy hiểm Tần Sương.
“Nguy kịch?”
“ , bệnh nhân một chút cũng lời, rõ ràng mất quá nhiều máu, chỉ m.á.u của nhà, suýt chút nữa tự tìm đường c.h.ế.t vì m.á.u của lạ.”
Tần Sương: Chị gái , chị thể im miệng ? Cô m.ô.n.g nở hoa!
“Ồ, , hiểu . Cô băng cho bệnh nhân lời , sẽ giáo dục đứa trẻ lời .
Tần Sương: Tiêu , Barbie Q.../ (ㄒoㄒ)/~~
Y tá tháo băng , Hoắc Đình Châu cuối cùng cũng thấy vết thương chân cô.
Đôi mắt nheo , tự hỏi tại là một vết thương do đạn bắn?
Chẳng lẽ cô vợ nhỏ của em trai của gây họa ?
Hoắc Đình Xuyên: Em , đừng nhảm, liên quan đến em!
Cô y tá thuốc cho Tần Sương nhẹ nhàng, đó dùng một chiếc nơ xinh băng , đó cất dụng cụ, ngẩng đầu lên : “Thuốc hôm nay đổi, đó sẽ đưa cho cô một lọ nước muối, một loại thuốc chống viêm, thuốc tiêm hết thì nhớ yêu cầu rút kim.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Tần Sương cúi đầu, ngoan ngoãn phối hợp với y tá, một lời.
Sẽ hơn nếu cô thể bỏ qua khí lạnh lẽo xung quanh .
Thực cô hề rằng đêm qua cô suýt uống nó, đúng là gì thì c.h.ế.t mà, xém chút nữa cô tiêu .
May mắn , tư đến kịp thời và cứu mạng cô.
Mệnh chó… hừ! Mạng nhỏ!
Nếu bây giờ cô đang quan tài .
Sau khi treo chai nước biển lên, y tá rời .
Hoắc Đình Châu lên tiếng: “Nói cho , chuyện gì xảy và thế nào em đến đây?”
“Ôi... tất cả chỉ là ngẫu nhiên. Đừng để ý tình tiết quá, thực sự em cố ý.”
Nói xong, cô áy náy Hoắc Đình Châu.
Hoắc Đình Châu , trán cũng vạch đen.
“Tai nạn? Tai nạn gì mà em gặp súng?”
“Và với kỹ năng của , em nên khiến hổ như .”
“Chẳng lẽ vì cứu đúng ?”
Tần Sương Hoắc Đình Châu : “Thân ái, thật thông minh, em còn kịp mà đoán !”
“Em còn gan , nếu như hôm nay đúng lúc việc đến đây, em sẽ cho đúng ?”
“Còn nữa, hôm qua trong lúc nguy kịch cũng báo cho , nếu em mạng lớn, thì chắc hôm nay vợ vô quan tài ?”
“Sao em yêu cơ thể của ?”
“Em khiến vô bệnh viện khi vết thương lành cách đây lâu. Em nghĩ chín mạng ?”
“Anh nghĩ ngoài em nên mang theo cùng, sợ một ngày nào đó nếu tìm thì sẽ xuống Diêm Vương đòi !”
Lần Hoắc Đình Xuyên thật sự tức giận .