Bỏ Thân Phận Pháo Hôi , Ta Làm Lại Từ Đầu - Chương 146
Cập nhật lúc: 2025-03-31 23:32:09
Lượt xem: 205
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tần Sương trợn mắt: “Vết thương của em cũng sắp lành , thậm chí màu m.á.u cũng , bây giờ xuất viện là , đừng ầm ĩ.”
“Hơn nữa, ngày mai cũng nên về . Đợi em giải quyết xong việc ở đây thì em sẽ về quê ngay.”
Cô thực sự thích mùi thuốc khử trùng chút nào và xuất viện ngay bây giờ.
“Em gái, để xem , về kể cho em là .”
Tần Sương xong cảm thấy ý kiến tư cũng .
Sau đó cô : “Vậy hóng xem những sắp xếp thế nào, em chờ trở về.”
“Được, ngay đây.”
Sau khi Dương Minh Trạch rời khỏi phòng bệnh, xuống tầng tìm một nơi an và bắt đầu hỏi thăm về tin tức ngày hôm nay.
Tần Sương tiếp tục sách.
Cô trí nhớ siêu phàm, vì chỉ cần sách là cô thể ghi nhớ chúng trong đầu.
Trước đây cô thích chuyên ngành cơ khí lắm.
Bây giờ nó, cô cảm thấy mê hoặc.
Cô tự nghĩ, nếu mua vài linh kiện khi về thì cô thể tự lắp ráp một thiết điện nhỏ.
Tất nhiên, nhất nên nghiên cứu tấm sạc năng lượng mặt trời .
Nếu , dù phát triển các thiết điện khác cũng sẽ vô ích.
Tại nông thôn vẫn điện?
lúc cô đang say sưa xem thì Đường Thành đưa vợ ông tới thăm cô.
Nhìn thấy Tiểu Cầm đang sách, Đường Thành hài lòng : “Thật , cháu thương vẫn chăm chỉ học tập như .”
Tần Sương thấy chú Đường tới, cũng : “Chú Đường, hôm nay chú rảnh rỗi đến gặp cháu thế? Bên đó bận ?”
“Không bận, bây giờ chỉ đợi cháu xuất viện để giải quyết vấn đề thôi.”
“Đến đây, chú giới thiệu với cháu, đây là vợ của chú, Tiết Lan. Cháu cứ gọi là dì .”
Tần Sương phụ nữ trung niên bên cạnh Đường Thành, bình thường chắc bà chăm sóc bản , mặt dấu vết thời gian.
Với làn da trắng muốt, khi còn trẻ bà chắc chắn là một mỹ nữ xinh , ánh mắt của chú Đường thực sự .
Sau đó cô : “Xin chào dì Tiết, cháu là Tần Sương, dì thể gọi cháu là Tiểu Tần hoặc Sương Sương đều , vui khi gặp dì.”
Tiết Lan cô bé giường bệnh, trong lòng bà nghĩ đây là ân nhân cứu chồng của , quả nhiên là xinh , còn đôi mắt trong sáng.
Không gì giống như những tâng bốc gia đình của họ.
Sau đó bà hiền : “Cháu ngoan lắm, dì cảm ơn cháu cứu chồng dì, nếu bây giờ chắc ông sẽ là viện hoặc quan tài.”
“Dì mang đến cho cháu một ít đồ ăn nhẹ do dì tự tay , còn canh chim bồ câu.”
“Nghe canh chim bồ câu cho vết thương, cháu nên ăn nhiều hơn.”
“Cám ơn dì, phiền dì , hai mau xuống chuyện.”
“Được , hiện tại việc gì, chúng xuống chuyện một lát .
“Ở đó cảnh sát để duy trì trật tự, lẽ họ đập phá sảnh tầng một.”
“Dì với chú bằng cửa , phía ai , hỗn loạn quá.
“Dì xem, ở bệnh viện xảy chuyện lớn như , viện trưởng cũng chuyện gì?”
Tần Sương dì Tiết , ai sẽ tin chuyện gì đáng nghi?
cho dù quan hệ gì với trưởng khoa, ông vẫn trách nhiệm thể trốn tránh.
Bởi vì chuyện hôm nay gây ồn ào lớn, ngoại trừ những đứa trẻ tìm thấy ngày hôm qua, những đứa trẻ đó đều gia đình khác bắt chắc chắn sẽ tìm .
Vân Mộng Hạ Vũ
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/bo-than-phan-phao-hoi-ta-lam-lai-tu-dau/chuong-146.html.]
Nếu như Internet và phương tiện giao thông hiện tại phát triển thế hệ , lẽ vẫn thể tìm thấy một đứa trẻ thất lạc.
Còn những đứa trẻ tìm thấy ngày hôm qua nhanh chóng gia đình tìm thấy và đưa thì rằng những đứa trẻ đều là con trai.
Nếu là con gái thì lẽ sẽ suôn sẻ như .
Ngày nay, tư tưởng trọng nam khinh nữ nghiêm trọng, nếu một gia đình con trai thì khi c.h.ế.t con nối dõi thì tài sản sẽ trong làng ăn hết và coi thường.
May mắn , một chỉ thích con gái và quan tâm khác nghĩ gì.
Dù cũng kế thừa, con trai cũng cả.
Trong khi ba đang trò chuyện sôi nổi thì Dương Minh Trạch cáu kỉnh .
Vừa bước cửa, lớn tiếng : “Em gái, đó quá nhiều thứ để hóng. Để kể cho em ...”
“Ừm... Chú Đường, chú đến , haha...”
Nhìn dáng vẻ của tư, Tần Sương cũng buồn : “Anh bao nhiêu tuổi mà còn hấp hấp tấp, mau qua chào hỏi dì Tiết kìa.”
Dương Minh Trạch thấy thêm một khác, snag chú Đường thì đây là vợ của ông .
Sau đó : “Xin chào dì Tiết, cháu là tư của Tần Sương, cháu là Dương Minh Trạch.”
Tiết Lan trai cao to mắt, trong lòng bà nghĩ đứa trẻ thật trai: “Con yêu , để dì giới thiệu bạn gái cho con, thế nào?”
“???”
“Xì ~!
“Dì Tiết, tư của cháu còn độc , nếu dì cô gái nào thì mong dì giới thiệu cho cháu một cô.”
“Ngoài , cháu còn 3 họ độc nữa, điều bọn họ đều ở kinh đô.”
“Nếu như dì giúp cháu hết độc , cháu nghĩ ông bà và bác cháu nhất định sẽ ơn dì.”
“Em gái…”
Dương Minh Trạch ngờ em gái dáng vẻ như .
Anh còn nghĩ đến chuyện nên kết hôn ?
Một đủ tự do , quản gia trông chừng cả ngày.
Khi Đường Thành thấy thói quen cũ của vợ, ông nên lời.
Sau đó ông : “Lan Lan, trai trẻ cũng vội tìm yêu, đừng khó nữa.”
“Hơn nữa, khi chúng trở về kinh đô, nếu em còn giật dây thì tìm cho bọn họ gia đình đàng hoàng. Trước tiên đừng chuyện ?”
Dương Minh Trạch cảm kích Đường Thành, chú đúng là , cháu yêu chú c.h.ế.t .
Tần Sương cũng đến đau bụng khi thấy bộ dạng bất lực của tư .Sáng sớm hôm , Tần Sương thể chịu mùi thuốc khử trùng từ bệnh viện nữa.
Cô xuất viện sớm, sẵn tiện đuổi Dương Minh Trạch về luôn.
Cô ở đây vài ngày và họ thể đợi nữa.
Suy cho cùng thì tiền tiêu, máy thể hoạt động , nếu chậm một ngày thì sẽ tổn thất thêm một ngày.
Sau khi ăn sáng xong, cô đến tiệm sách tìm Đường Thành.
Tình trạng sức khỏe của cô , vài ngày điều dưỡng, cô khỏe .
Chỉ cần cô tập luyện quá sức và để vết thương rách thứ hai thì sẽ chuyện gì xảy với cô.
Hơn nữa, cô tin, nào cô cũng là xui xẻo.
Đường Thành nhận điện thoại của nhân viên, ông liền lái xe tới tiệm sách.
Tài xế đó bình phục và mang nhiều quà đến cho Tần Sương.
Sau khi tỉnh táo về chuyện xảy ngày hôm đó, rằng chính đồng chí Tần Sương cứu nên cảm ơn cô cũng là điều đương nhiên.