Bỏ Thân Phận Pháo Hôi , Ta Làm Lại Từ Đầu - Chương 181
Cập nhật lúc: 2025-04-01 22:52:56
Lượt xem: 184
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nụ nở rộ môi Tần Sương khi thấy cô em chồng nhỏ bé vui thích. “Sau chị thấy đồ trang sức nào, chị sẽ mua cho em. Con gái nhà họ Hoắc luôn xinh rạng rỡ.”
“Hi hi, thì cảm ơn chị dâu nhiều nhé. Em cũng quà cho chị, tuy bằng quà của chị, nhưng mong chị đừng chê.” - Nam Hi bẽn lẽn đáp.
Cả ngày hôm qua, cô cùng bạn bè dạo khắp nơi mới tìm món quà ý. Để nó, cô tiêu tốn kha khá tiền dành dụm.
Tần Sương nhận lấy món quà, hề ý chê bai, ngược còn tỏ thích thú. Dù đây cũng là tấm lòng của cô em chồng, chỉ cần cô gây chuyện, Tần Sương thấy mãn nguyện lắm .
Sau khi kết hôn, họ cũng chẳng sống chung, chỉ gặp những dịp lễ Tết mà thôi. Vài năm nữa, khi Nam Hi lấy chồng, mối liên hệ giữa họ càng thêm mờ nhạt. Miễn ba chồng hài lòng và bênh vực cô là đủ.
Thấy con gái hiểu chuyện như , lòng Đường Mẫn tràn ngập ấm áp. Con bé lớn thật , cách lấy lòng chị dâu. Đây chính là khung cảnh gia đình mà bà hằng mong ước.
Bà nhà cửa lục đục ngay khi con dâu bước chân nhà. Chứng kiến quá nhiều gia đình trong khu tập thể xào xáo vì chuyện chồng cô dâu, bà lo lắng cho . May mắn , cả con gái và con dâu đều là những đứa trẻ hiểu chuyện, chắc hẳn họ sẽ sống hòa thuận với .
Tiệc rượu trong phòng khách tàn, Hoắc Đình Châu liền đưa gia đình về. Thực lòng chẳng rời chút nào, nhưng ba say mèm, và em gái cần đưa về nhà an . Dù muộn một chút cũng chẳng .
Gia đình họ Hoắc khỏi, nhà họ Dương cũng lục tục lên xe, chuẩn về nhà nghỉ ngơi. Bữa cơm tối nay quả thật vui vẻ, ngay cả Tần Phong cũng uống đến mức loạng choạng, suýt chút nữa dậy nổi.
Ai cũng bảo lính tráng uống rượu giỏi, nhưng mấy ai chịu nổi sức công phá của vài chai rượu trắng chứ.
Sau khi tiễn về, Tần Sương vội vàng tìm thuốc giải rượu cho ba uống, sợ sáng mai ông thức dậy sẽ đau đầu. Nhìn phòng khách ngổn ngang chén bát, cô chỉ thở dài bắt tay dọn dẹp.
May mà trong nhà ấm áp, cô cũng chẳng ngại việc dọn dẹp là bao.
Hơn nửa tiếng , phòng khách trở nên gọn gàng, chỉ còn mùi lẩu vẫn vương vấn khắp căn phòng. Tần Sương tắm nước nóng, đó mới về phòng nghỉ ngơi.
Cô thiu thiu ngủ thì thấy tiếng gõ cửa. Không cần suy nghĩ, cô cũng đến là ai.
Thở dài một , Tần Sương bước xuống giường, mở cửa.
Vừa thấy Tần Sương ăn mặc phong phanh, Hoắc Đình Châu lập tức kéo cô lòng, giọng đầy lo lắng: “Sao em mặc ít thế ? Không lạnh ?”
Tần Sương liếc mắt: “Anh hai , ai đời ngủ mà mặc nhiều quần áo chứ? Với trong phòng em ấm lắm, sợ ốm .”
“Phải, , em gì cũng đúng. Em nhớ ? Anh về nhà tắm rửa xong chạy sang đây ngay.” - Hoắc Đình Châu ôm chặt lấy cô, cảm nhận ấm từ cơ thể mềm mại.
“Cởi áo khoác , đông cứng em ?” - Tần Sương đẩy nhẹ .
“Chát!” Hoắc Đình Châu vỗ nhẹ lên trán . “Nhìn cái đầu , vui quá nên quên mất. Mà , hôm nay chúng lễ dạm ngõ, em chính là vợ .”
“Hứ, mới chỉ là đính hôn thôi, nếu với em, em vẫn thể đổi khác đấy.” - Tần Sương hờn dỗi.
Cô tư tưởng của hiện đại, đàn ông thì bỏ, quyết treo cổ một cành cây. nếu luôn giữ vững tấm lòng son sắt, thủy chung như , cô cũng sẽ phụ lòng .
Vân Mộng Hạ Vũ
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/bo-than-phan-phao-hoi-ta-lam-lai-tu-dau/chuong-181.html.]
Dĩ nhiên, Hoắc Đình Châu nào suy nghĩ của cô, chỉ thấy cô vợ nhỏ thật đáng ghét. Đã là của mà còn nghĩ đến chuyện khác, đúng là cần dạy dỗ một phen.
Lợi dụng lúc Tần Sương còn đang ngẩn ngơ, Hoắc Đình Châu liền áp sát. Hai thuộc về , cũng cần khách sáo nữa. Dẫu , đầu tiên vẫn nên dành cho đêm tân hôn để thể hiện sự tôn trọng với cô.
Thấy đàn ông của nóng lòng như , Tần Sương cũng đành bất lực. Đàn ông một khi nếm mùi vị ái tình, quả thật như con sói đói bao giờ no. Nếu thật sự cho ăn thịt, e rằng ba ngày ba đêm cô cũng xuống giường nổi.
Nhiệt độ trong phòng dần tăng cao, hai chìm đắm trong men say ái tình.
Cuối cùng, Hoắc Đình Châu ôm Tần Sương lòng, chìm giấc ngủ. Đêm nay, ai nấy đều ngủ ngon.
Mãi đến khi trời sáng rõ, Hoắc Đình Châu mới thức dậy, mặc quần áo chỉnh tề trở về phòng khách bên cạnh. Dù Tần Sương câu nệ tiểu tiết, nhưng thì thể .
Hơn nữa, trong nhà còn ba vợ, nếu bắt gặp, thể tưởng tượng cơn thịnh nộ của ông . Vất vả lắm mới lễ dạm ngõ, buổi trưa là tiệc đính hôn, nhất định thể để chuyện hỏng bét .
Lúc rời , Tần Sương cũng tỉnh giấc. Cô trở , cảm nhận ấm còn vương vấn giường, thầm nghĩ mùa đông mà ôm đàn ông của ngủ quả thật thoải mái.
Chiếc chăn ấm áp tự nhiên thật tuyệt vời.
Chỉ tiếc là ngày mai về đơn vị , nếu cô thật ôm ngủ thêm vài đêm nữa.
Nghĩ , cô nhắm mắt , chìm giấc ngủ.
Cho đến khi Tần Phong dậy nấu bữa sáng, Tần Sương và Hoắc Đình Châu mới thức dậy ăn cơm. Nhìn thấy Hoắc Đình Châu ở nhà , Tần Phong khỏi cảm thấy khó hiểu.
Trong lòng ông thầm nghĩ, một thằng đàn ông to lớn như cứ bám dính lấy con gái thế?
Nghĩ ... hình như năm đó ông cũng... như !
Thôi thì con cái lớn , ông cũng quản , miễn là chúng đừng để xảy chuyện gì là .
Ăn sáng xong, Hoắc Đình Châu rời để chuẩn cho buổi tiệc ở nhà hàng. Còn Tần Phong và Tần Sương thì đến bệnh viện. Dù trưa nay ở đó cũng tiệc, họ đến thăm bà cụ .
May mắn là gần đây sức khỏe của bà cụ khá hơn nhiều, ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm.
Sáng nay, Dương Minh Thần đến bệnh viện, với : “Gần đây, Âu Dương Hoành thua bạc khá nhiều ở sòng bạc. Cháu thấy ông lén lút đến một căn nhà, lúc thì vui vẻ hớn hở. Cháu nghĩ nhà cần đề phòng.”
Nghe cháu trai , bà cụ thở dài: “Các con cứ tùy cơ ứng biến, chỉ cần giữ mạng sống cho là . Ít nhất cũng để c.h.ế.t bà, nếu bà xuống suối vàng cũng ăn thế nào với trai.”
“Bà nội yên tâm, dù ông cũng là của chúng cháu. Nếu ông gì quá đáng, chúng cháu sẽ tay độc ác. Trừ khi... ông tự tìm đường chết!”
Không chỉ Dương Minh Thần, mà cả nhà họ Dương đều ghét Âu Dương Hoành. Nếu vì nể mặt bà cụ, họ sớm tay đánh .
Chỉ Tần Sương một bên, ánh mắt suy tư. Nếu những quen thuộc với cô ở đây, chắc chắn sẽ : “Đại ca, chị sắp bày trò gì nữa đây!”