Tần Sương cảm thấy sắp phát điên. Không tên chó học ở mà những chiêu trò khiến cô nóng bừng cả . cô thật sự nghi ngờ sách cấm.
Quả thực, để thể phục vụ vợ yêu chu đáo hơn, Hoắc Đình Châu tìm hiểu ít kiến thức về chuyện vợ chồng. Ngay cả chuyện chăn gối, cũng nghiên cứu kỹ lưỡng.
Biết rằng chỉ đàn ông nhu cầu, mà phụ nữ cũng , chứng minh điều đó.
Nhìn cô gái nhỏ bé e lệ , ánh mắt long lanh như nước, Hoắc Đình Châu say đắm thôi. Anh thì thầm tai cô vài lời, khiến mặt cô đỏ bừng.
“Anh… như chứ, thật là hư hỏng.”
“Chẳng lẽ bảo bối ?”
Giọng trầm ấm của Hoắc Đình Châu ngừng quyến rũ cô. Cuối cùng, vì , Tần Sương ậm ừ đồng ý.
Hai chìm đắm trong men say ái tình. Lần đầu tiên Tần Sương , hóa còn thể như …
***
Thời gian dần trôi, trời cũng tối.
Hoắc Đình Châu chỉnh trang quần áo cho hai . Anh ôm cô gái yêu dấu lòng, vẻ mặt thỏa mãn: “Bảo bối hài lòng với màn thể hiện hôm nay của ?”
Tần Sương liếc xéo : “Anh im miệng , bớt mấy loại sách đó .”
Mặc dù cô cũng thoải mái, nhưng chỉ cần nghĩ đến cảnh tượng đó, cô thấy hổ. Nếu ý chí kiên định, cô sớm ăn tươi nuốt sống tên chó .
“Ngày mai về đơn vị ? Em cũng còn vài ngày nữa là . Nếu nhà gì gửi cho Đình Xuyên, nhớ mang đến cho em nhé.”
“Được, . tối nay thể ở cùng em , còn việc về nhà. Nhớ nghĩ đến đấy.”
“Ừ, .”
Lúc , Tần Sương chỉ mong mau chóng rời , sợ rằng nổi hứng.
Cô thầm nghĩ, vẫn nên về quê sớm thì hơn, cô cần thanh tịnh một chút.
Nếu , gần đây đầu óc cô là những thứ vớ vẩn.
Sau khi Hoắc Đình Châu rời , Tần Sương đồ ngoài. Thấy ba vẫn về, cô tự hỏi chẳng lẽ ông vui quá nên uống say ngủ nhà hàng?
Cô vội vàng mặc áo khoác, đến nhà hàng.
khỏi cửa lâu, cô cảm thấy theo dõi .
Cô bình tĩnh tiếp tục về phía , nhưng khi đến nhà hàng, phía vẫn xuất hiện. cô thầm nghĩ lẽ nhầm, chỉ là ngang qua thôi.
Cô bước nhà hàng, thẳng lên lầu hai, thấy bên trong dọn dẹp sạch sẽ.
Cô xuống lầu, hỏi: “Xin chào, khách ở lầu từ lúc nào ?”
Nhân viên phục vụ thấy tiếng , ngẩng đầu lên thì thấy cô dâu mới sáng nay.
Cô mỉm đáp: “Xin chào, khách một tiếng , cô việc gì ?”
“Không gì, phiền .”
Tần Sương hỏi xong liền ngoài. Xem ba cô đến nhà cũ, nếu khi ăn xong chắc chắn ông sẽ về nhà.
Nghĩ đến việc hôm nay ba và Hoắc Đình Châu cùng rời , cô tự hỏi chẳng lẽ ba cô tạo gian riêng tư cho hai ?
Và cô đoán đúng, quả thực Tần Phong đang tạo điều kiện cho hai .
Vất vả lắm con gái ông mới dụ một đàn ông, cho dù thể ăn thịt, uống chút canh cũng chứ?
Đừng tưởng ông , hai đứa chúng nó lén lút tình tứ với .
Vì , thấy ba nhà, Tần Sương đành về.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/bo-than-phan-phao-hoi-ta-lam-lai-tu-dau/chuong-183.html.]
Trên đường về nhà, cô cảm thấy theo dõi .
Cô thầm nghĩ, ngoài Âu Dương Hoành, hình như cô đắc tội với ai.
Chẳng lẽ bọn buôn để ý?
Cho đến khi sắp đến cửa nhà, theo dõi vẫn lộ diện.
bọn chúng kiên nhẫn như , cô cũng thể tay .
Ít nhất cũng kẻ đó là ai .
Cô bước sân, đó nhanh chóng trèo tường ngoài.
Cô xem kẻ đó là ai.
“Đại ca, chúng theo dõi lâu như , còn tay? Bắt con nhỏ , chắc chắn bán bộn tiền.”
“Chát!”
“Mày ngu ? Bên trả tiền bảo chúng tìm cách hủy hoại thanh danh của con bé, mày bán nó , mày phá hỏng giao dịch ?”
“Ấy, đại ca, bên mới cho mấy đồng, cực phẩm như thế , bán một cái là nhiều tiền hơn bên cho .”
“Im miệng, tao là nguyên tắc, thì chúng . Còn khi thành nhiệm vụ, chúng gì thì .”
Tên đàn em đại ca mới hiểu , đại ca ăn cả hai đầu.
Vân Mộng Hạ Vũ
Xem là nghĩ nhiều, đại ca vẫn là đại ca.
“Chúng theo dõi cả ngày , khi nào mới tay đây?”
“Ngu ngốc, khi chuyện thăm dò địa hình chứ. Nếu tối nay chỉ một con bé ở nhà thì chẳng tiện hơn ? Gấp cái gì, chuyện cẩn thận, nếu đại ca tao sớm tù ăn cơm nhà nước .”
“Hì hì, tại trời lạnh quá, em chỉ hỏi thôi.”
“Được , chúng quan sát thêm, nếu ai về, tối nay sẽ hành động.”
Nghe cuộc đối thoại của hai tên đó, ánh mắt Tần Sương tối sầm .
Hủy hoại thanh danh của cô, rốt cuộc là kẻ nào?
Cô tin là Âu Dương Hoành, xem cô vô tình kết thêm thù oán mà hề .
Nghĩ đến việc tự chui đầu rọ, thì tối mai cô sẽ tạo cơ hội cho bọn chúng.
Còn tối nay, ba cô sẽ về, chắc chắn bọn chúng sẽ dám đến.
Cô trèo tường trở sân, thẳng phòng khách, chuẩn bữa tối.
Mặc dù cô nấu ăn, nhưng vẫn nấu mì ăn liền và bún ốc bán thành phẩm.
Đã lâu ăn bún ốc, cô mua luôn 10 gói trong cửa hàng.
Khi Tần Phong về đến nhà, mở cửa ngửi thấy mùi hôi thối nồng nặc.
“Con gái, con dám lén ba ăn bún ốc.”
Nghe ba hỏi , Tần Sương nhếch miệng: “Ba ăn cứ với con là mà, với con lén ba ăn, ba xem bàn còn nhiều thế , ăn thì tự nấu . Con mua nồi lẩu điện , cần bếp nhóm lửa, tiện. Lúc con về quê, ba cất mấy cái nồi , về muộn, ba cũng cái để nấu mì.”
Tần Phong cởi áo khoác, : “Để một cái nồi lẩu điện nhỏ là , còn con mang hết , nhà thường xuyên , an , lỡ trộm thì phiền phức lắm. Chỉ cần một cái nồi nhỏ để nấu mì là , dù cũng chỉ còn hơn một năm nữa là con về thành phố, đó nhất đừng để xảy sơ suất gì. Lúc nhớ mang theo những thứ ở đây , an bằng gian của con.”
Tần Sương cũng nghĩ , ba cô thường xuyên ở nhà, nếu trộm thì đúng là phiền phức.
Vì , cô : “Vậy thì đừng để gì cả cho an .”
Ngày hôm , khi Tần Phong , Tần Sương đến bệnh viện. Thời gian của cô hạn, nên cô dành nhiều thời gian bên bà cụ nhất thể.
Cô quan tâm đến hai kẻ theo dõi, dù cũng chỉ là bọn lưu manh hạ đẳng, cô thuốc giải, sợ bọn chúng hạ thuốc mê.